Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 277.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 03:06:55
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện trong nhà anh cả Chu, dĩ nhiên Chu Dã không hề hay biết.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm sau chuyến đi săn trên núi, anh lại ra ngoài từ sáng sớm.

Mợ không nhịn được kéo anh lại hỏi:

“Sao còn đi nữa? Trong nhà có thiếu thứ gì đâu?”

Chu Dã cười:

“Cháu biết là không thiếu gì, nhưng cháu muốn ra ngoài mua chút đồ dùng hằng ngày. Tuyết Hoa Cao của vợ cháu hết rồi, xà phòng cũng gần hết, còn có diêm với dầu hoả nữa.”

Mợ lúc này mới gật đầu:

“Vậy con nhớ cẩn thận nhé.”

Chu Dã gật đầu rồi ra khỏi nhà.

Thật ra trong nhà đúng là không thiếu thịt, nên lần này anh không mua thịt. Dù sao trước khi công việc bắt đầu, anh cũng sẽ còn vài lần đi nữa.

Có điều trứng gà gần hết rồi, nên anh mua một rổ trứng cùng một số món lặt vặt khác, tổng cộng cũng chỉ hết khoảng năm đồng.

Trước đây tiêu tốn nhiều là do mua nhiều gạo, bột và thịt trứng, nhất là thịt, dù có giá tốt đến mấy thì vẫn tốn tiền.

Mà vì lần này ít chi, nên số tiền lời kiếm được càng nhiều.

Anh còn tính nếu vài hôm nữa rảnh, phải đi thành phố một chuyến để gửi tiền vào ngân hàng. Trong nhà giờ tiết kiệm được kha khá rồi.

Lúc anh quay về thì trời còn chưa sáng, nhưng anh vẫn cắn răng đội gió tuyết mà về. Lúc này trời vẫn còn đang đổ tuyết khá lớn.

Phải qua hết tháng Giêng, thời tiết mới dần tốt lên. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đợt rét đậm trái mùa, lạnh đột ngột trở lại.

Những năm gần đây còn đỡ, chứ trước kia, mỗi khi rét trái mùa kéo dài, mùa vụ xuân bị ảnh hưởng thì đúng là mất công phí sức, lỗ đủ đường.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, đến cuối tháng Giêng, Chu Dã lại dẫn một nhóm đàn ông vào núi lần nữa.

Có điều lần này không đi lâu, chỉ ba ngày là quay về. Săn không được nhiều, mỗi người chỉ chia được vài đồng.

Vì tuyết lớn mà, ở trong núi không ở được, chỉ khi nào trời tạnh tuyết mới săn b.ắ.n được. Còn lúc tuyết rơi dày và liên tục như thế thì bó tay.

Thế nên cả nhóm đành quay về.

Lần này trong thôn không còn mùi thịt hầm lan tỏa nữa, vì mấy con thú săn được đều mang bán lấy tiền cả rồi.

Dù tuyết rơi, nhưng không ảnh hưởng đến việc Chu Dã đi kênh mối lấy hàng giao dịch.

Đừng nói là tuyết, cho dù trời có rơi dao, anh cũng phải chống thép mà đi.

Vì đây là kế sinh nhai của cả gia đình anh. Anh có thể để cả nhà sống sung túc là nhờ vào công việc này.

Cho nên mỗi lần đến hẹn đều phải đi, vì có thể nếu lần này không tới, thì sẽ trật mất thông tin địa điểm mới. Không đến được điểm gặp thì coi như đứt luôn đường làm ăn.

Còn về mấy người buôn hàng kia, họ cũng không biết anh là người đội nào. Anh cũng không hỏi họ là từ đâu.

Lúc giao dịch, ai nấy đều che mặt bằng khăn đen, quen biết cũng chỉ dựa vào giọng nói để nhận.

Mùa đông năm 1977 quả thực rất dài, dù đã sang tháng Hai mà trời vẫn còn lạnh, tuyết vẫn rơi dày.

Mãi đến giữa tháng Hai, thời tiết mới khá lên. Chu Dã liền đạp xe lên huyện để gửi tiền.

Mang theo hai sổ tiết kiệm, anh gửi vào chi nhánh ở huyện một khoản, không nhiều, khoảng hai trăm đồng. Cả năm anh chỉ gửi một lần.

Số còn lại, anh bắt xe vào thành phố gửi tiếp.

Thành phố lớn, người giàu cũng nhiều. Khi anh gửi tiền, bên cạnh còn có người khác cũng gửi, ba trăm đồng.

Nhưng Chu Dã gửi còn nhiều hơn người kia.

Gửi tiền xong, anh tranh thủ dạo phố. Ở thành phố, anh mua cho vợ một đôi giày da nhỏ, hàng từ Thượng Hải, không cần tem phiếu nhưng giá đến bảy đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-277.html.]

Dù vậy anh chẳng chớp mắt vẫn mua luôn. Còn mua thêm một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp và thời thượng cho vợ.

Còn mấy đứa con thì không cần mua gì cả, Tết vừa rồi đều đã có quần áo mới, giày mới, đâu cần sắm thêm nữa.

Ngược lại, vợ anh thì từ lúc ở với anh đến giờ chẳng mua sắm gì cho bản thân.

Cô luôn nói là còn dùng được, nhưng anh biết cô chỉ muốn để dành tiền lo cho các con.

Và lo cho cả anh.

Thật sự là, vợ anh đối với con cái và với anh đều hết lòng. Bao nhiêu tiền đổ vào anh, cô chưa từng tiếc một xu.

Mang theo những món đồ ấy, Chu Dã trở về nhà.

Khi anh về tới nơi, Bạch Nguyệt Quý đang ngồi đọc sách. Cô hiện tại vẫn tiếp tục viết sách, nhưng không vì viết mà bỏ bê việc khác, cô sắp xếp thời gian hợp lý, thời gian còn lại đều dùng để đọc sách và ghi chép cẩn thận.

Bởi vì đây là năm mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay, dù cô đã có thể thuộc lòng hết sách vở, kiến thức trong đó không sót một chữ.

Vốn dĩ đã là người có học thức cao, sau khi về nông thôn, cô chưa từng buông bỏ tri thức của mình, không chỉ viết sách, mà còn luôn đọc sách và ghi chép, chưa từng kiêu ngạo hay lười biếng.

Việc cô thuộc làu làu mọi kiến thức trong sách hoàn toàn dễ hiểu.

Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn không ngừng học, bởi cô tuyệt đối không xem nhẹ kỳ thi đại học sắp tới.

Thế nhưng, khi thấy Chu Dã mang về đôi giày da nhỏ và chiếc khăn quàng cổ, cô vẫn có phần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Chiếc khăn là màu đỏ tươi, điển hình của gu thẩm mỹ “thẳng nam” cứ cho rằng phụ nữ ai cũng thích màu đỏ.

Dù sao thì khăn cũng không có gì đáng chê, vì dạo này ngoài đỏ ra thì cũng chỉ có đen và xám là phổ biến, đâu còn màu nào khác đâu mà chọn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Khăn thì có thể choàng, dù đeo ở nông thôn có phần hơi nổi bật, nhưng da mặt cô dày nên cũng chẳng ngại.

Còn đôi giày da nhỏ kia thì thật sự không hợp để đi ở nông thôn.

Đường làng đầy bùn đất, mang ra ngoài thì chỉ tổ làm hỏng giày mà thôi.

Thế nhưng, người đàn ông này thật lòng và chu đáo như thế, Bạch Nguyệt Quý cũng không muốn đả kích lòng nhiệt tình của anh, liền khen ngợi chân thành:

“Gu thẩm mỹ của anh không tệ, em rất thích.”

Chu Dã cười toét miệng:

“Vợ à, thử đi, thử xem nào!”

Bạch Nguyệt Quý liền thử như lời anh nói, không chỉ mang giày da mà còn quàng luôn khăn đỏ.

Chu Dã nhìn mà thấy vợ mình đúng là đẹp rạng ngời, còn Bạch Nguyệt Quý thì lại cảm thấy bộ đồ không ăn nhập tí nào:

Áo bông màu nâu đất, quần bông dày cộm, lại thêm giày da nhỏ cùng khăn đỏ, phối với nhau đúng là “trời đất không hợp”.

Tổng thể mà đẹp được hoàn toàn là nhờ gương mặt và khí chất của cô gồng gánh cả bộ.

Nhưng mà đã mua rồi thì dùng thôi, cứ mang ở nhà, tuyệt đối không đi ra ngoài.

Nếu có khách đến chơi, chắc chắn cô sẽ thay ngay, không một chút chần chừ!

Chỉ là… trong nhà năm người đàn ông cả lớn cả bé không ai cho cô tháo xuống, tất cả đều đồng thanh cho rằng cô đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.

Đâu Đâu khen: “Mẹ đẹp quá, đúng là người đẹp nhất đội mình luôn!”

Đô Đô cũng hùa theo: “Đúng rồi, xinh quá đi mất, con thấy mẹ là người đẹp nhất trần đời!”

Lão Tam cũng góp phần: “Mẹ đẹp lắm.”

Lão Tứ thì hành động luôn, ôm cổ mẹ hôn lấy hôn để: “Đẹp!”

Bạch Nguyệt Quý: “……”

Bị một cha bốn con liên tiếp khen không ngừng, cô cũng bắt đầu choáng váng đầu óc, suýt chút nữa tin là thật.

Mà cũng đâu phải chỉ mấy cha con họ nói cô đẹp, ngay cả mợ cũng khen xinh.

Thôi được rồi, nếu ai cũng nói đẹp, thì cô cứ mặc vậy đi?

Loading...