Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 278.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 03:08:47
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không những để Bạch Nguyệt Quý mặc nguyên bộ đồ đó, trước khi khởi công, Chu Dã còn mượn xe lừa nhà chú Đào, chở cả nhà một đại gia đình lên huyện chụp ảnh!

Bộ “thời trang hợp mốt” này của Bạch Nguyệt Quý liền được ghi dấu lại vĩnh viễn qua bức ảnh đó.

Không lâu sau khi chụp ảnh, Chu Dã và mọi người bắt đầu vào vụ làm việc.

Ảnh sau đó được Đổng Kiến từ huyện mang về giúp, vì anh ta phải đi huyện với Lý Đại Hải, nên có qua mượn xe đạp, Bạch Nguyệt Quý nhân tiện đưa biên lai nhờ anh lấy giùm.

“Nguyệt Quý, từ giờ cố gắng học hành cho tốt nhé.” Sau khi đưa ảnh cho cô, Đổng Kiến nói.

Bạch Nguyệt Quý nhạy bén nhìn anh:

“Chẳng lẽ trên huyện có tin tức gì sao?”

Mới tháng Tư thôi, không lẽ đã có động tĩnh?

Đổng Kiến lắc đầu:

“Không có, nhưng tôi cảm thấy… năm nay rất khác biệt, nên chúng ta nên học hành thật nghiêm túc.”

Lần này lên huyện, anh có một cảm giác rất rõ, năm nay thực sự không giống những năm trước.

Bạch Nguyệt Quý cũng thấy có lý. Dù có tin gì thật thì truyền xuống đến vùng quê cũng không thể nhanh đến vậy, trừ phi là đăng báo toàn quốc.

Nhưng cô vẫn gật đầu:

“Tôi cũng có cảm giác đó. Vậy anh cũng cố gắng học nhé, về rồi thì nhắn lại với Sở Sương một tiếng.”

Sau khi Đổng Kiến về, Bạch Nguyệt Quý lập tức đi tìm Hứa Nhã.

Lúc này bụng của Hứa Nhã đã to rồi, chỉ một hai tháng nữa là sinh.

Bạch Nguyệt Quý cũng không nói nhiều, chỉ nhắc cô tranh thủ ôn lại kiến thức, xem lại sách vở cũ.

Sắc mặt Hứa Nhã chợt nghiêm lại:

“Nguyệt Quý, chẳng lẽ em nghe được tin gì rồi?”

“Chị biết đấy, em ở quê thì có tin gì đâu. Là Đổng Kiến nói với em, bảo em nhắn lại cho chị. Chị cũng biết anh ấy thường xuyên lên huyện.”

Bạch Nguyệt Quý dặn dò:

“Chuyện này đừng nói với ai khác.”

Hứa Nhã gật đầu: “Chị hiểu.”

Bốn người bọn họ vốn đã thường xuyên đọc sách, nên giờ tiếp tục ôn tập cũng không khiến ai nghi ngờ gì.

Sở Sương còn qua mượn sách của Bạch Nguyệt Quý, vì bên cô ấy không đủ sách.

Mà ai cũng biết, sách vở bên chỗ Bạch Nguyệt Quý thì cái gì cũng có.

Cô cũng hào phóng cho mượn, vì bản thân đã làm xong đầy đủ ghi chú, chỉ cần đọc ghi chú thôi cũng đủ dùng.

Vào tháng Năm, Dương Nhược Tình nhận được một bức thư từ Thượng Hải.

Từ khi nhận được thư, cô ta nghỉ hẳn việc đồng áng, bắt đầu lao vào học hành.

Cô ta và Đặng Tường Kiệt đương nhiên đã hóa giải hiềm khích.

Mà lý do hiểu lầm được hóa giải cũng rất “dở khóc dở cười”.

Khi đó Dương Nhược Tình tưởng mình mang thai, nhưng Đặng Tường Kiệt lại nghi ngờ cái thai không phải của anh ta, thế là hai người lại mâu thuẫn bùng nổ.

Nhưng sau đó, một lần Nhược Tình “sảy thai”, hoảng quá liền nhờ Sở Sương đi gọi Đặng Tường Kiệt tới.

Đặng Tường Kiệt gấp đến độ mượn xe lừa của đội đưa cô ta đến bệnh viện huyện.

Kết quả bác sĩ bệnh viện huyện chẩn đoán: là… có kinh nguyệt!

Chứ không phải sảy thai hay gì cả.

Dương Nhược Tình lúc đó không tin, nói tính ra đã hai tháng không có kinh rồi, sao có thể không phải mang thai?

Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: do thể trạng yếu nên kinh nguyệt không đều, hoàn toàn không phải mang thai, cũng chưa từng có thai.

Chuyện này khiến Dương Nhược Tình xấu hổ muốn chui xuống đất, còn Đặng Tường Kiệt cũng cảm thấy có lỗi với cô ta.

Bác sĩ bảo, căng thẳng tâm lý quá cũng khiến kinh nguyệt rối loạn, mà căng thẳng này, rõ ràng là do anh ta tạo ra.

Thế là hai người họ lại “gương vỡ lại lành”.

Mà giờ đây, gia đình bên Thượng Hải không chỉ gửi thư, còn gửi cả một đống sách giáo khoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-278.html.]

Trong thư không nói quá rõ ràng, nhưng vì sao lại bất ngờ gửi sách tới và bảo phải chăm chỉ học?

Dương Nhược Tình không phải đồ ngốc, nhất là khi cô ta có cô và chú ruột đều làm việc ở thủ đô.

Nhiều tin tức nội bộ họ đều có được rất sớm, cô ta vô cùng nhạy bén cảm thấy, năm nay có khả năng sẽ khôi phục kỳ thi đại học!

Thế nên cô ta quyết định nghỉ việc, tập trung ôn thi.

Nếu thật sự được thi, thì cô ta nhất định phải thi đỗ, phải rời khỏi nơi thôn quê nghèo khổ này. Cô ta thực sự chịu đủ rồi.

Đặng Tường Kiệt đương nhiên cũng chăm học, nhưng vì anh vốn luôn đọc sách nên vẫn đi làm bình thường, chỉ tranh thủ thời gian ngoài giờ để ôn tập.

Dù sao hai người mà đều nghỉ làm cùng lúc thì dễ gây nghi ngờ, bị lộ ra thì không hay.

Chỉ là… khi thấy Dương Nhược Tình học hành liều mạng như thế, Đặng Tường Kiệt bỗng có chút trầm mặc.

Một ngày nọ, anh ta chợt lên tiếng:

“Nhược Tình… sau khi tụi mình cưới, vẫn chưa đi đăng ký kết hôn nhỉ?”

Dương Nhược Tình cũng sững người, nói:

“Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, có lấy giấy đăng ký kết hôn hay không thì quan trọng gì? Huống chi bây giờ đâu phải lúc để lo mấy chuyện đó chứ?”

Đặng Tường Kiệt không trả lời.

“Tường Kiệt, anh đang nghĩ gì thế? Em thấy anh gần đây cứ hồn bay phách lạc. Ngay cả mấy công điểm anh cũng vẫn đi làm, anh điên rồi sao?”

Dương Nhược Tình nhìn anh, không nhịn được mà nói.

“Giả sử… nếu thật có một ngày đó, em định sẽ đi học ở đâu?” Đặng Tường Kiệt không trả lời cô ta, mà chuyển sang hỏi.

Dương Nhược Tình không hề do dự:

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Thượng Hải rồi.”

Nói xong lại ngẩn ra, bỗng hỏi:

“Tường Kiệt… chẳng lẽ anh không định đi Thượng Hải với em sao?”

Đặng Tường Kiệt thực sự không muốn đi.

Một phần là vì anh ta không quen thuộc gì với Thượng Hải, phần quan trọng hơn là so với nhà Dương Nhược Tình, anh ta chẳng là gì cả.

Trong mắt nhà Dương Nhược Tình, anh ta chỉ là một thằng nghèo.

Nếu anh ta đi theo, liệu họ có coi trọng anh ta không? Không đâu. Thậm chí họ có thể còn muốn chia cách hai người.

“Chẳng lẽ anh nỡ rời xa em sao?” Dương Nhược Tình không ngờ anh ta lại không muốn đi cùng, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

“Đương nhiên là anh không nỡ.”

“Vậy thì đi Thượng Hải với em đi!” cô ta nói lớn, “Anh không đi Thượng Hải thì định quay lại cái thành phố nhỏ nhà anh à?”

Trong mắt cô ta, ngoài Thượng Hải và thủ đô ra, tất cả những nơi khác đều là “thành phố nhỏ”.

Nhưng nơi mà Đặng Tường Kiệt muốn đến là thủ đô.

“Anh không về thành phố của mình đâu. Anh muốn thi đại học ở thủ đô.”

Nếu kỳ thi đại học thực sự được khôi phục, thì anh ta hoàn toàn tự tin sẽ thi đỗ vào trường ở thủ đô.

Dương Nhược Tình nghe xong vẫn cố gắng thuyết phục anh đi Thượng Hải với mình.

“Để sau rồi tính, giờ còn sớm. Việc có thi hay không vẫn còn chưa chắc.” Đặng Tường Kiệt lắc đầu.

Dương Nhược Tình nhìn anh ta, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Dương Nhược Tình không có ý định kể chuyện này với ai cả, dù là Trần Tùng hay Mã Quyên, cô ta cũng không muốn nói ra.

Ngược lại, Đặng Tường Kiệt lại đi tìm Bạch Nguyệt Quý.

Lúc ấy, Bạch Nguyệt Quý đang dẫn theo lão Tam và lão Tứ ra ngoài dạo chơi, thì anh ta tranh thủ đến gặp.

Bạch Nguyệt Quý vốn không định để ý đến anh ta, nhưng Đặng Tường Kiệt mở miệng liền hỏi:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cô có muốn thi đại học không?”

Không ngờ anh ta lại nói chuyện này, Bạch Nguyệt Quý khựng lại trong giây lát, nhưng không nói gì.

Thấy cô không đáp, trong lòng Đặng Tường Kiệt cũng có chút chua xót khó tả.

Nhưng anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thẳng thắn dặn:

“Sau này cô nên chuyên tâm học đi. Mấy đứa nhỏ cứ để cho mợ của Chu Dã trông giúp. Đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.”

Loading...