Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 279.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 03:48:37
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đặng Tường Kiệt không phải kẻ ngốc. Tuy không ra ngoài nhiều, nhưng anh ta thường xuyên đọc báo, báo của công xã bên đó anh ta muốn đọc lúc nào cũng được, mà anh ta cũng luôn quan tâm đến tình hình thời sự.

Anh ta hiểu rất rõ tình thế hiện giờ thay đổi rất nhanh.

Nhà Dương Nhược Tình lại gửi thư như thế tới, chắc chắn là đã biết được điều gì đó.

Khả năng cao là kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, chỉ là tin tức vẫn chưa công khai mà thôi.

Nhưng anh ta tin sẽ không còn bao lâu nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Nói xong, Đặng Tường Kiệt liền nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt Quý.

Liên quan đến đại học, anh ta không tin cô thực sự thờ ơ như bề ngoài thể hiện. Đây là chuyện mà bất kỳ một thanh niên tri thức nào cũng từng mơ đến trong những đêm dài nơi thôn quê.

Thế nhưng Bạch Nguyệt Quý lại hoàn toàn không có phản ứng, chỉ muốn đưa hai đứa nhỏ về nhà.

“Xin lỗi, tránh đường một chút.”

Đặng Tường Kiệt ngẩn người, không ngờ cô lại thờ ơ đến vậy.

Anh ta không nhịn được nói:

“Nguyệt Quý, tôi biết trong lòng cô vẫn còn oán trách tôi. Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện tình cảm. Chuyện này cô thực sự nên bắt đầu chuẩn bị rồi. Chẳng lẽ cô định cả đời bị trói trong thôn quê này? Quanh quẩn quanh bếp lửa và bọn trẻ? Cô vẫn còn trẻ. Nếu cô chuẩn bị kỹ, khi thời cơ đến, tương lai cô sẽ không có giới hạn đâu!”

Khi nói ra những lời này, ánh mắt anh ta không kìm được mà dừng lại trên gương mặt Bạch Nguyệt Quý.

Cô kết hôn với Chu Dã từ năm 1972. Mấy năm trôi qua, cô đã sinh cho Chu Dã hai cặp song sinh, đứa nào cũng thông minh lanh lợi.

Anh ta từng nhìn thấy hai đứa lớn bên ngoài, đúng kiểu đứa nhỏ ai gặp cũng quý, miệng dẻo, lanh lợi như khỉ con.

Đến cả anh ta còn phải nghĩ thầm: “Giá mà đó là con của mình thì tốt biết mấy.”

Còn hai đứa nhỏ thì béo múp míp, nhìn thôi đã thấy muốn ôm.

Trước đây anh ta không ngờ, hóa ra Bạch Nguyệt Quý lại là người có bản năng làm mẹ đến vậy, nuôi con giỏi đến thế.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì sao?

Mấy năm qua không hề bị cuộc sống nông thôn vùi dập, ngược lại càng ngày càng xinh đẹp.

Trước kia lúc nào gương mặt cũng u sầu, mệt mỏi. Bây giờ lại rạng rỡ, làn da trắng ngần, nét mặt dịu dàng và đầy ấm áp.

Phải thừa nhận rằng, anh ta thật sự ghen tị với Chu Dã.

Một kẻ quê mùa như Chu Dã lại có một cuộc sống khiến người ta phải ghen tị đến thế?

Nếu Bạch Nguyệt Quý thi đỗ đại học và rời đi, bốn đứa con chắc chắn sẽ để lại cho Chu Dã.

Cô sẽ có cuộc sống mới ở trường, còn Chu Dã một mình nuôi bốn đứa con, liệu còn giữ được gương mặt hạnh phúc khiến người khác ganh tị như bây giờ không?

Và đó chính là lý do Đặng Tường Kiệt đến tìm cô, để cô nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Bạch Nguyệt Quý không biết những suy nghĩ đó của anh ta, nhưng cô biết rõ người này đúng là kiểu chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì cả.

Cô chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, rồi đẩy xe chở hai đứa nhỏ quay đầu bỏ đi.

Cô biết rõ kết cục sau này của Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình, cả hai đều chuẩn bị kỹ càng trước khi kỳ thi khôi phục, rồi thi đỗ ngoạn mục, gây chấn động cả tỉnh.

Nhưng mấy chuyện đó không liên quan đến cô.

Cuộc sống ở nông thôn vẫn diễn ra đều đều như mọi ngày.

Giờ không còn cảnh hễ chút là bị tố cáo như trước nữa, nên mợ vẫn ở lại giúp cô trông con, lo việc nhà, vì cháu dâu của bà còn phải kiếm tiền mà!

Hôm đó mợ còn mang ba con gà con từ nhà mẹ Lý Thái Sơn về nuôi.

Bạch Nguyệt Quý thấy vậy liền nhướng mày:

“Nhà mình nuôi ba con rồi đấy, giờ thêm ba con nữa là thành sáu con rồi nha.”

Mợ nhỏ giọng:

“Thì sao chứ? Mình nuôi để ăn, có đem đi bán đâu mà sợ. Không sao cả.”

Rồi lại kể cho cháu dâu nghe chuyện nhà này nhà kia từ năm ngoái đã nuôi nhiều hơn rồi.

Chỉ cần là để ăn trong nhà, không đem bán kiếm lời thì không vấn đề gì.

Nếu thật sự có người đến kiểm tra, thì cùng lắm để họ bắt gà đi thôi, chứ người thì chắc chắn không sao cả, không cần quá lo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-279.html.]

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:

“Vậy thì mình cứ nuôi thôi.”

Năm nay, không khí thật sự đã thoáng hơn rất nhiều.

Mấy người từng chuyên quyền sụp đổ rồi, giống như ngọn núi lớn đè trên lưng mọi người cuối cùng cũng được dời đi.

Trương Xảo Muội bế con trai nhỏ đến ngồi chơi.

Cô vừa sinh con được hai tháng, đứa con trai thứ hai với Cố Quảng Thu.

Đứa con này mang họ Trương, theo họ nhà mẹ đẻ.

Chú thím Trương đều rất vui.

Dù từ sau khi Cố Quảng Thu về sống bên nhà vợ, rồi lần lượt sinh ra Niên Sinh và Lâm Lâm, hai ông bà đã chẳng còn cố chấp chuyện con cháu phải mang họ Trương nữa.

Nhưng giờ thật sự có một đứa cháu ngoại mang họ Trương thì vẫn rất hạnh phúc.

Về chuyện này, cậu và mợ cũng không có ý kiến gì.

Vốn dĩ trước khi kết hôn đã thống nhất rõ ràng từ đầu rồi.

Nhà họ Trương cũng rất biết điều, trước đây Niên Sinh và Lâm Lâm đều mang họ Cố, mãi đến đứa con thứ ba này mới theo họ Trương. Chuyện này cũng chẳng có gì là không tốt.

Huống hồ, dù mang họ Trương thì chẳng phải cũng vẫn là cháu nội của họ đó sao?

Sau khi Trương Xảo Muội hoàn thành “nhiệm vụ” sinh con trai nối dõi cho nhà mẹ đẻ, cả người cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hiện giờ cô không đi làm đồng nữa, thím Trương đi thay, vì cô còn phải cho con bú, thêm vào đó còn ở nhà nuôi lợn.

Năm nay nhà cô nuôi hai con lợn, nếu nuôi tốt thì phân heo cũng có thể nộp lấy công điểm, đến cuối năm còn được chia tiền bán lợn, cũng chẳng kém là bao.

Hôm đó cô bế con sang bên này chơi, lúc ấy bác gái Niên đang ngồi với mợ của Chu Dã, vừa bóc đậu phộng vừa trò chuyện.

Mợ liền gọi Trương Xảo Muội vào ngồi, bác gái Niên cũng tranh thủ khen mấy câu về đứa bé trong lòng Trương Xảo Muội, vì quả thực là đứa bé trông rất kháu khỉnh, béo tròn trắng trẻo.

Bây giờ bác gái Niên cũng ít ra đồng, chủ yếu ở nhà lo chuyện trong nhà, và trông nom Hứa Nhã đang mang bầu.

Nói một hồi, bác gái Niên lại nhắc đến chuyện gần đây Hứa Nhã cứ cắm đầu đọc sách.

“Thì đúng rồi, con bé là giáo viên mà, không học thì lấy gì mà dạy người ta.” mợ của Chu Dã đáp.

Bác gái Niên nói:

“Tôi biết, trước giờ nó cũng vẫn đọc, nhưng dạo này thì chăm quá mức, đêm nào cũng chong đèn dầu đọc tới khuya.”

“Chong đèn dầu học ban đêm luôn à?” mợ ngạc nhiên hỏi.

Bác gái Niên gật đầu:

“Chứ sao nữa, nếu không thì tôi đã chẳng nhắc chuyện này ra.”

“Cô giáo Hứa chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?” Trương Xảo Muội xen vào hỏi.

“Nếu chậm thì còn một tháng, nhanh thì chỉ nửa tháng là sinh thôi.” bác gái Niên gật đầu. Họ đã mời bà đỡ Lý đến xem rồi mà.

Bạch Nguyệt Quý lúc này vừa viết xong bản thảo, cũng bước ra khỏi nhà.

Mợ liền hỏi:

“Nguyệt Quý à, cháu có biết chuyện bên nhà Viễn Phương không? Bà Niên nói là dạo này Nhã dâu cứ học tới khuya lắm.”

Vì Hứa Nhã cũng từng qua nhà Bạch Nguyệt Quý hỏi bài vài lần, không chỉ cô mà cả Sở Sương năm nay cũng thường xuyên đến. Đều là để hỏi mấy chỗ chưa hiểu.

Mợ cảm thấy rất tự hào, bởi vì đều là thanh niên tri thức như nhau, nhưng cháu dâu của bà lại có thể giải thích được những chỗ khó mà cả Hứa Nhã lẫn Sở Sương không hiểu.

Không trách sao cháu dâu bà viết báo kiếm được tiền, mấy người khác không làm được điều đó.

Chỉ là bây giờ Hứa Nhã đang mang bầu lớn thế kia, mà học hành quá sức cũng không tốt.

Bạch Nguyệt Quý biết nhưng không thể nói ra, nên chỉ mỉm cười nói với bác gái Niên:

“Lần tới cô ấy qua đây, cháu sẽ hỏi thử.”

“Ừ, cháu hỏi xem, cũng khuyên nó đừng tạo áp lực quá. Nó như vậy là rất cố gắng rồi.” bác gái Niên gật đầu.

Loading...