Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 280.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 03:48:55
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiều hôm đó, Hứa Nhã mang ba bài toán khó mà cô đã nghĩ mãi không ra tới hỏi Bạch Nguyệt Quý.

Có nhiều cách giải, Bạch Nguyệt Quý lần lượt viết ra từng cách, rồi bảo Hứa Nhã chọn cách giải đơn giản nhất, dễ tiếp cận nhất.

Hứa Nhã vô cùng khâm phục:

“Em thật giỏi, nếu em làm giáo viên, chắc chắn sẽ là một cô giáo tuyệt vời nhất!”

Mấy bài này là cô ấy đã vắt óc suy nghĩ mãi mà không ra, vậy mà Bạch Nguyệt Quý không những giải được, còn có nhiều cách giải đến thế.

Quan trọng là, Bạch Nguyệt Quý chỉ cần gợi một chút là Hứa Nhã lập tức bừng tỉnh ngộ ra.

Thật sự quá giỏi.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, rồi kể lại chuyện bác gái Niên lo cho cô:

“Bây giờ chị đã dẫn trước rất nhiều người rồi, đừng ép bản thân quá. Nếu đúng là có ‘gió Đông’ thổi tới, thì với trình độ hiện tại, chị chắc chắn không bị bỏ lại đâu.”

Vì Hứa Nhã và Sở Sương đều từng đến hỏi bài nên cô biết rõ năng lực của hai người.

Sở Sương có phần vượt trội hơn, nhưng Hứa Nhã cũng không kém. Giờ đã bắt đầu ôn luyện, nếu thi đại học thật, họ chắc chắn sẽ “cất cánh”, không lo bị bỏ lại phía sau.

Hứa Nhã cười:

“Chị biết mà. Nhưng cũng không học tới khuya lắm đâu, chín giờ là đi ngủ rồi.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chín giờ thật sự không muộn, chỉ là ở quê thì người ta ngủ sớm, nên mới thấy muộn thôi.

Dù Hứa Nhã giữ kín chuyện, nhưng sau khi Niên Viễn Phương trở về và thấy vợ đang mang thai mà vẫn chăm học như thế, anh bắt đầu sinh nghi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Người đi nhiều, nghe nhiều, biết nhiều. Dù chưa có tin chính thức, nhưng cảm giác trong lòng thì không sai được.

“Sao em học chăm thế này? Có phải… em đang muốn thi đại học không?” Niên Viễn Phương hỏi thẳng.

Hứa Nhã sững người, không ngờ Niên Viễn Phương lại đoán trúng.

Nhưng với chồng, cô cũng không định giấu:

“Nếu thật sự có ngày đó, em muốn đi thi. Em muốn học đại học.”

Có một câu Đặng Tường Kiệt nói rất đúng:

Thi đại học là giấc mơ của tất cả những thanh niên tri thức bị đưa đi lao động ở nông thôn.

Hứa Nhã cũng không ngoại lệ.

Không ít người luôn chờ đợi kỳ thi quay trở lại. Nhất là tình hình hiện tại, vài người đã âm thầm bắt đầu chuẩn bị rồi.

Niên Viễn Phương trầm mặc.

Hứa Nhã không nhịn được hỏi:

“Nếu ngày đó đến, anh không muốn em thi sao?”anh nhìn cô, “Chỉ là… còn các con thì sao?”

Hứa Nhã trừng mắt lườm anh:

“Chuyện đó mà cũng lo à? Nếu thực sự có ngày ấy, mà em còn thi đỗ nữa, thì đơn giản thôi, con cái thì mang theo!”

Niên Viễn Phương nhìn cô:

“Em muốn đưa cả nhà đi đâu?”

“Ý em là nếu thật sự có cơ hội, thì sẽ thi một trường gần nhà, ở thành phố của mình. Khi đó thuê nhà gần trường, để mẹ đến trông con. Nếu mẹ bận thì nhờ mẹ em, vì gần nhà em cũng có một trường đại học.” Hứa Nhã nói dứt khoát.

Nghe vậy, Niên Viễn Phương mới thở phào.

Hứa Nhã nhìn biểu cảm của anh, bèn hỏi:

“Bộ anh tưởng nếu có cơ hội, em sẽ bỏ chồng con chạy một mình à?”

Câu này cũng tương tự như lời Bạch Nguyệt Quý từng nói.

Mà phản ứng của Niên Viễn Phương cũng giống hệt Chu Dã.

“Không… không có…” anh chối ngay.

Hứa Nhã lườm anh một cái:

“Nghĩ ngợi cái gì không đâu. Em đã lấy anh, chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, thì đời này em không bao giờ thay lòng đổi dạ.”

Ban đầu đúng là do xúc động mà lấy một người đàn ông thô kệch như anh, nhưng sống chung rồi mới phát hiện cô thật sự yêu người đàn ông này.

Anh đúng là thô, tay chân to bè, nhưng là người đàn ông tốt, chu đáo, tinh tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-280.html.]

Lúc cô tuyệt vọng nhất, chính anh là người bước vào cuộc đời cô.

Chỉ cần anh không làm gì có lỗi khiến cô không thể tha thứ, thì cô sẽ sống với anh cả đời.

Chỉ là khác với Bạch Nguyệt Quý thỉnh thoảng nói vài lời tình tứ chọc chồng vui, thì Hứa Nhã là một cô gái thẳng tính, cô không biết nói lời ngọt ngào.

Hôm sau, Niên Viễn Phương tìm đến Chu Dã.

Anh không tin chỉ có vợ mình là đang âm thầm học hành để chuẩn bị thi đại học.

Chu Dã nghe anh nói thế thì khá bất ngờ:

“Gì cơ? Nếu thực sự có thể thi đại học, chẳng lẽ anh không cho vợ anh đi thi à?”

“Không phải, không phải vậy.” Niên Viễn Phương lắc đầu. “Tôi chỉ là…”

Chu Dã nói luôn:

“Anh chỉ là cái gì? Nếu thật có ngày đó, tất nhiên phải ủng hộ chứ! Không cần do dự!

Vợ em mà muốn thi đại học, em là người đầu tiên ủng hộ luôn!

Mà nếu cô ấy thi đỗ thật, thì phải nói là tổ tiên nhà em phù hộ đấy!”

Niên Viễn Phương: “…”

Thôi được rồi, thằng này đúng là tâm lý vững thật.

“Anh đang lo là vợ anh thi đỗ đại học rồi sẽ quen được người ưu tú hơn, sau đó không muốn sống với anh nữa đúng không?” Chu Dã liếc nhìn anh nói.

“Thế cậu không lo sao?” Niên Viễn Phương hỏi ngược lại.

Chu Dã lo chứ, sao lại không lo!

Vợ anh ấy mà, sắc đẹp thì như Tây Thi, tài năng thì chẳng kém Đường Bá Hổ, nếu đặt giữa trường đại học thì chắc chắn là nổi bật vô cùng.

Nhưng mà ở trước mặt Niên Viễn Phương, anh tuyệt đối không thể để lộ chữ “sợ”.

“Có gì mà phải lo? Chẳng lẽ mình lại không tin nổi vợ mình à?” Chu Dã vênh mặt.

“Vợ mình thì mình tin, nhưng mấy thằng sói ngoài kia thì không!” Niên Viễn Phương liếc anh một cái.

Chu Dã cũng thấy đúng. Nếu thật sự tới ngày đó, mà ngăn cản không cho đi, thì đừng nói đến chuyện học, ở nhà cũng sống không nổi nữa rồi.

“Nếu thật sự có ngày đó, thì lúc cô ấy được nghỉ, anh cứ dẫn con đi thăm trường, coi như đi du lịch. Cả nhà tới thăm vợ, xem trường đại học trông thế nào.”

Nghe vậy, Niên Viễn Phương hiểu ngay ý tứ trong lời khuyên, liền bật cười.

“Anh còn chưa hiểu vợ anh sao? Hứa Nhã là kiểu người thế nào, anh cứ yên tâm đi.” Chu Dã phẩy tay cười.

Sau khi trò chuyện xong, tinh thần của Niên Viễn Phương cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Anh còn nói luôn kế hoạch: nếu thực sự có ngày đó, anh sẽ mua nhà gần trường đại học của vợ rồi định cư luôn ở đó.

“Mua nhà thì tốt chứ sao, nhưng chắc chắn không rẻ đâu. Nếu có điều kiện thì cứ mua, nhắm mắt cũng mua được.” Chu Dã nói ngay.

Niên Viễn Phương hỏi lại:

“Còn cậu, cậu có tính gì chưa?”

“Tính gì là tính gì?”

“Nếu đến ngày đó, vợ cậu chắc chắn sẽ đỗ đại học. Còn cậu và bọn nhỏ thì sao?”

“Còn phải hỏi à? Dĩ nhiên là đi theo vợ lên trường rồi.” Chu Dã nói như thể chuyện đương nhiên:

“Mua thì mua không nổi, nhưng thuê thì thuê. Nhất định phải thuê một nhà gần trường. Mấy đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, không thể xa mẹ được.”

Niên Viễn Phương cười gật đầu:

“Cậu nói đúng, con còn nhỏ, nhất định không thể rời mẹ.”

Tâm trạng bỗng tốt lên hẳn.

Ai mà chẳng khó khăn lắm mới cưới được người vợ mình ưng ý mọi mặt, làm sao có thể để đám “sói hoang” bên ngoài có cơ hội nhòm ngó chứ!

Niên Viễn Phương nghỉ phép mấy hôm rồi trở lại đơn vị làm việc, còn Chu Dã thì tiếp tục “dầm lưng bán sức” ngoài đồng.

Làm ruộng làm vườn mệt đến mức anh chỉ muốn hét lên:

“Ông trời ơi, đừng chỉ đánh sấm dọa người nữa, thi đại học mau trở lại đi! Để tôi còn quẳng cái cuốc này đi, dắt vợ con theo lên đại học!”

Thật đấy, anh không còn muốn động tay vào cái việc đồng áng này thêm chút nào nữa rồi!

Loading...