Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 283.
Cập nhật lúc: 2025-06-12 04:32:59
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Dã tan ca về nhà cũng đã không còn sớm.
Mỗi năm đến vụ hè thu đều như vậy, ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến tối đen trời mới trở về.
Bạch Nguyệt Quý và bọn trẻ đã ăn cơm trước rồi, Chu Dã về liền lấy quần áo đi ra sân sau tắm rửa, toàn thân sạch sẽ mát mẻ xong mới quay lại ăn cơm vợ chuẩn bị.
Lúc này Bạch Nguyệt Quý đang tắm cho mấy đứa nhỏ ở ngoài sân, lão đại và lão tam cùng ngồi tắm trong chậu gỗ, sau đó thay nước rồi tắm tiếp cho lão nhị và lão tứ.
“Mợ, mợ biết tin công xã thông báo về việc khôi phục kỳ thi đại học chưa ạ?” Chu Dã vừa ăn cơm vừa hỏi.
Mợ đang ngồi đối diện liền đáp ngay:
“Biết rồi, còn cháu thì sao, có suy nghĩ gì không?”
Chu Dã cười toe toét:
“Cháu còn nghĩ gì nữa, đương nhiên là ủng hộ rồi!”
Mợ cười theo:
“Ừ, ủng hộ là tốt.”
Bà cũng rất ủng hộ chuyện cháu dâu đi học đại học.
Chu Dã tiếp lời:
“Mợ ơi, đến lúc đó chắc phải nhờ mợ đi cùng tụi cháu, phụ trông mấy đứa nhỏ, chứ một mình cháu e là không kham nổi.”
Chuyện này vợ chồng đã bàn trước rồi, Bạch Nguyệt Quý cũng từng nói với anh, và Chu Dã rất đồng tình.
Quả thật nếu đi học đại học, không có mợ giúp một tay thì khó xoay xở nổi.
Mợ liền nói:
“Yên tâm đi, mợ nhất định sẽ đi cùng các cháu!”
Không để bà đi theo, bà cũng chẳng yên tâm nổi. Bốn đứa con nít mà chỉ có một người đàn ông trông, vợ thì đi học, lại nơi đất khách quê người, nếu có chuyện gì thì biết trông cậy vào ai?
Không lâu sau, Bạch Nguyệt Quý cũng đã tắm cho bọn trẻ xong, quay vào.
Chu Dã liền nhìn vợ cười:
“Vợ à, em phải cố gắng đó nhé, tương lai cả nhà mình có đi ra khỏi đây được hay không là trông vào em cả.”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:
“Được, vậy sau này cùng em lên thủ đô học đại học.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã hơi ngớ người, mợ cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Vợ à… em định thi đại học ở thủ đô à?”
Chu Dã nuốt nước miếng.
Anh vốn nghĩ vợ sẽ chọn đại học ở thành phố gần nhà là cùng, ai ngờ cô lại nhắm đến thủ đô.
“Đúng vậy,” Bạch Nguyệt Quý gật đầu, “Em muốn vào Bắc Đại, và em tin chắc mình sẽ đỗ.”
Chu Dã nhìn người vợ khí thế rực rỡ trước mặt, chỉ thấy càng lúc càng mê c.h.ế.t đi được, nhưng trước mặt mợ nên không tiện thể hiện, đợi tối đến sẽ tính sau.
“Không mệt à, cả ngày nay bận bịu rồi còn gì…” Bạch Nguyệt Quý không nhịn được nói.
“Vợ à, để anh yêu thương em một chút, cho anh yêu thương em thật tốt…” Gã đàn ông si mê nài nỉ.
Bạch Nguyệt Quý còn có thể nói gì? Đã vậy rồi, anh còn chẳng kêu mệt, thì cô cũng chẳng có lý do từ chối. Huống chi từ đầu vụ thu hoạch đến nay vì sức khỏe của anh, cô đã kiêng cữ cho anh rồi.
Cô cũng… có nhu cầu mà!
Sau một hồi âu yếm “yêu thương”, Chu Dã ôm vợ ngủ. Nhưng lại bị Bạch Nguyệt Quý đẩy ra:
“Nóng c.h.ế.t đi được, ngủ cách ra!”
Chu Dã đáng thương lủi sang mép giường, nhưng do mệt quá, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-283.html.]
Chưa tới sáng, anh lại phải dậy ra đồng gặt lúa.
Mặc dù cả nước đều rúng động vì tin tức khôi phục kỳ thi đại học, nhưng đối với người dân địa phương thì lại chẳng có mấy ảnh hưởng.
Bởi chuyện thi đại học quá xa vời đối với họ.
Thay vì nghĩ m.ô.n.g lung, họ thà tập trung gặt cho xong lúa trong ruộng còn hơn, ít ra còn có cái ăn.
Thế nhưng đám thanh niên tri thức thì sao? Họ phản ứng mạnh mẽ chưa từng thấy.
Chẳng hạn như Mã Quyên bên nhà họ Trần, bình thường sáng sớm dậy đi làm đồng, giờ cũng bật dậy để đọc sách.
Trần lão tứ còn mỉa mai cô ta, nhưng Mã Quyên chẳng thèm bận tâm.
Cuộc sống ở nông thôn này, cô ta đã chịu đựng đủ rồi.
Cô ta phải học, phải cố gắng hết sức để thi đậu đại học, thoát khỏi địa ngục trần gian này!
Cô ta biết rõ: từ lâu Sở Sương và Hứa Nhã đã luôn âm thầm đọc sách.
Còn có Bạch Nguyệt Quý, Đổng Kiến, Đặng Tường Kiệt, tất cả đều đã sớm học bài chuẩn bị từ trước rồi.
Ngay cả con mụ đáng ghét Dương Nhược Tình kia cũng đã trốn trong nhà không ra ngoài mấy tháng, chẳng phải là vì đã sớm biết tin sao?
Nếu muốn đuổi kịp họ, cô ta phải nỗ lực gấp mấy lần.
Vậy nên Mã Quyên mặc kệ cả con nhỏ, dốc hết tâm sức vào việc học hành.
Chuyện này khiến mẹ chồng cô ta – bác gái Trần – không hài lòng chút nào!
Cái cô con dâu thanh niên trí thức này, tuy không đến mức như cô con dâu nhà họ Chu, người mà mỗi tháng có thể viết bài kiếm được tận bốn mươi đồng, nhưng ít ra cũng nên giống như cô con dâu nhà họ Niên, biết đi dạy học kiếm công điểm một cách đàng hoàng, phải không?
Kết quả thì chẳng được gì cả.
Suốt ngày chỉ loay hoay trong nhà lo chuyện ăn uống, tắm rửa, vệ sinh của con cái, lười biếng đến chết, mà lại chẳng biết cách quản chồng.
Ngày nào cũng cãi nhau, chửi lộn với Trần Lão Tứ, cái dạng này mà nếu thật sự thi đậu đại học thì chẳng phải là sẽ bỏ chồng bỏ con mà chạy mất sao?
Trong lòng bác gái Trần bắt đầu gieo mầm nghi ngờ.
Còn bên kia, tình cảnh của Trần Tùng thì lại hoàn toàn khác một trời một vực!
Lý Phong Mai đã sinh cho anh ta một cô con gái, nhưng mơ ước cả đời cô ta là được theo chồng về lại thành phố.
Bởi vì ở cái làng quê này, Trần Tùng hoàn toàn không thể nuôi nổi hai mẹ con cô ta. Cô ta mới ở cữ được nửa tháng đã phải cắn răng xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.
Không đi làm không được, nếu không thì chẳng sống nổi qua ngày!
Tuy vậy, cô ta cũng liên tục cầu cứu nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ đẻ cô ta cũng giúp không ít, vì ai cũng hy vọng có được một thông gia ở thành phố.
Cầu mãi cầu mãi, vậy mà tin khôi phục kỳ thi đại học lại đến thật, đúng là vui mừng ngoài mong đợi!
Nếu Trần Tùng thi đậu đại học, cô ta chẳng phải sẽ trở thành vợ của một sinh viên đại học sao?
Sinh viên đại học mà tốt nghiệp rồi, nghe nói còn có thể làm cán bộ nữa!
Vì thế, so với chuyện thi đại học, mọi chuyện khác đều trở thành chuyện nhỏ.
Lý Phong Mai lập tức nuôi chồng ăn học. Không chỉ mình cô ta, mà bố cô ta cũng đem hết lòng hết sức ra ủng hộ con rể. Ngay cả anh trai cô ta – Lý Phong Mậu và chị dâu cũng không tiếc đầu tư.
Bố cô ta đích thân gánh một bao to lúa cũ từ năm ngoái qua cho con rể ăn bồi dưỡng. Mặc dù năm nay chưa thu hoạch xong, nhưng số lúa ấy được bảo quản rất tốt.
Còn anh chị của Lý Phong Mai thì g.i.ế.c một con gà mang sang, nói là để bồi bổ sức khỏe cho em rể, lại còn móc ra năm đồng đưa cho Lý Phong Mai giữ, dặn cô đi mua đồ ngon về bồi dưỡng thêm cho Trần Tùng!
Cho nên bạn hỏi đãi ngộ của Trần Tùng à?
Còn phải nói sao? Không cần làm gì hết, chỉ việc ngồi nhà ôn thi.
Vốn dĩ Trần Tùng không có tài liệu học tập, nhưng Đổng Kiến thì có, anh ta liền chạy sang mượn Đổng Kiến.
Không chỉ mình anh, mà cả đám người khác cũng thi nhau chạy đi mượn, có người tìm đến Sở Sương, có người tìm đến Hứa Nhã.
Ngay cả Hứa Nhã, cũng không hề keo kiệt. Vì cô và Sở Sương đều học theo cách của Bạch Nguyệt Quý, tự làm lại sổ tay ghi chú những phần trọng điểm, nên có cho người khác mượn sách cũng không ảnh hưởng gì.
Bạch Nguyệt Quý cũng vậy, sách vở đã bị mượn sạch, nhưng cô chỉ cần nhìn sổ tay ghi chép cũng đủ để ôn thi rồi.