Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 285.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 02:43:01
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ mợ thấy mình nên đến giúp đỡ, mà cậu Cố cũng nghĩ như vậy.

Bên đội sản xuất Cố gia đương nhiên cũng biết chuyện khôi phục kỳ thi đại học, bên đó cũng có thanh niên trí thức, ai nấy đều đang dốc sức học hành.

Bận rộn với thu hoạch mùa thu nên chưa có thời gian, nhưng sau khi việc thu hoạch kết thúc, cậu Cố đặc biệt ghé sang một chuyến.

“Trong nhà mọi việc đều ổn cả, bà cứ chăm lo bên này cho tốt, để mẹ của Đâu Đâu yên tâm học hành là được, không cần quay về đâu.” Cậu Cố vừa đến đã nói với mợ như thế.

Mợ gật đầu, rồi cũng nói với chồng là nếu vợ chồng đứa cháu đi học thì bà phải đi theo để chăm mấy đứa cháu.

“Đương nhiên là phải đi chứ, không thì chỉ có A Dã một mình liệu có lo nổi bốn đứa nhỏ không.” Cậu Cố chẳng cần suy nghĩ liền đáp ngay.

Nếu vợ đứa cháu thực sự đậu đại học, chuyện này vốn không cần phải bàn, nhất định phải để vợ chồng già theo qua bên đó giúp đỡ.

Còn chuyện trong nhà không ai lo thì sao? Có gì đâu, ông ở lại với Quảng Hạ cũng không vấn đề gì. Tất nhiên là vẫn nhớ thương, nhưng nỗi nhớ đó không bằng việc để bà nhà đi giúp đỡ vợ chồng đứa cháu, việc đó quan trọng hơn.

Nếu vợ đứa cháu mà thật sự đỗ, không cho bà nhà qua đó thì cả hai ông bà đều không yên lòng.

Cậu Cố còn được Bạch Nguyệt Quý giữ lại ở chơi hai ngày.

Chuyện chia lương thực, chia tiền, rồi xay ngũ cốc, gom củi, muối cải chua bên nhà không phải còn có Cố Quảng Hạ với vợ anh ấy lo sao.

Còn Bạch Nguyệt Quý thì thật ra cũng không khác gì mọi ngày, vẫn chủ yếu là viết bản thảo, thỉnh thoảng lại tranh thủ thời gian xem lại mấy ghi chú cũ.

Toàn là những kiến thức cô đã học thuộc lòng từ trước, đến mức nhắm mắt cũng có thể đọc vanh vách, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chăm chỉ xem lại, không hề sinh ra tâm lý kiêu ngạo.

Bên đội sản xuất Cố gia năm nay thu hoạch sớm hơn đội Ngưu Mông mấy ngày.

Vì diện tích trồng trọt không nhiều như đội Ngưu Mông, sản lượng lại càng không bằng, người dân thì cũng không hăng hái lao động như bên này, nên nhiều lúc trồng cũng không chăm nổi.

Nghèo khổ không phải là không có nguyên nhân.

Cậu Cố ở lại hai ngày rồi tính về, nhưng lại bị vợ chồng đứa cháu giữ lại.

Chu Dã nói: “Cậu còn chưa thấy cảnh bên cháu chia lương thực bao giờ nhỉ? Cậu ở lại xem thử, về bên đó cũng chẳng có gì gấp mà.”

“Đúng đó cậu, đừng vội về. Đâu Đâu mấy anh em, rồi còn cả mấy đứa Niên Sinh, nguyên năm cũng chỉ gặp cậu được vài lần. Nay cậu đã qua đây rồi thì cứ ở chơi thêm mấy hôm.” Bạch Nguyệt Quý cũng níu kéo.

Cậu Cố nói: “Cậu đâu có mang khẩu phần qua đây đâu.”

Vì ban đầu không định ở lại nên chẳng mang theo, vậy mà vừa đến là bị bắt ở lại luôn.

Chu Dã cười nói: “Chẳng lẽ mấy bữa cơm của cậu mà cháu cũng không lo nổi sao?”

Nhưng Cố Quảng Thu thì không để bố mình ăn không uống không của em họ, liền xách một bao lương thực đến.

Chu Dã lườm Cố Quảng Thu một cái rõ to: “Anh Quảng Thu, anh làm thế là không được rồi, coi em là người ngoài hả? Cậu ở lại có mấy ngày thôi mà anh cũng mang lương thực đến?”

Cố Quảng Thu liên tục xua tay, chỉ vào mấy đứa nhỏ như Đâu Đâu.

Em họ nuôi nhiều con thế kia, áp lực nuôi sống gia đình đâu phải nhỏ, sao lại có thể để bố anh đến ăn không ở không được? Như vậy có thấy cắn rứt không?

Bao lương thực thì vẫn để lại, còn cậu Cố thì cũng định ở lâu hơn một chút mới quay về.

Ông cũng được chứng kiến cảnh chia lương thực ở đây, thật sự khiến ông ngưỡng mộ không thôi.

Chưa nói đến chia nhiều lương thực, mà tiền chia cũng nhiều nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-285.html.]

“Bên đội sản xuất này, chỉ cần ăn uống tiết kiệm một chút, đến vụ thu năm sau nhà nào cũng sẽ còn một ít lương cũ để đem bán lấy tiền.” Mợ nói với ông.

Như nhà họ Trương năm nay, lại đem lương thực cũ năm ngoái đi bán, vậy mà cũng kiếm được một khoản không nhỏ.

Đây chính là sự khác biệt giữa đội sản xuất tiên tiến và đội sản xuất bình thường.

Đội bình thường thì lương thực căn bản không đủ ăn, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mà sống, tiền chia thì chẳng bao nhiêu, sau khi trừ đi các khoản chi phí cần thiết, suốt cả năm tiết kiệm được chẳng là bao.

Sao có thể so được với đội tiên tiến.

Sau khi chia xong lương thực, Chu Dã liền cùng Cố Quảng Thu vào rừng gom củi.

Năm nay vì cậu Cố đang ở lại, cũng đi theo họ vào rừng.

“Chờ bọn cháu bên này làm xong, sẽ qua bên mợ gom củi chất sẵn luôn.” Chu Dã nói.

Cậu Cố bảo: “Không cần đâu, Quảng Hạ với vợ nó vào rừng gom củi rồi, để chúng nó chất là được.”

Nghe vậy Chu Dã liền cười: “Gì cơ, chị dâu cả mà cũng chịu đi núi gom củi cơ à? Không sợ bị anh Quảng Thu ăn mất phần hả?”

Những năm trước, vợ của Quảng Hạ chưa từng chịu vào rừng gom củi, vì chuyện đó mà bị Cố Quảng Hạ mắng không ít lần, nhưng cũng vô ích, chị ta sống c.h.ế.t cũng không đi.

Lý do là gì? Là bởi vì nhà này đâu chỉ có đại phòng, tại sao việc gì cũng phải đổ hết lên đầu họ?

Lúc chia nhà thì chia đều, vậy thì việc cũng phải chia đều. Muốn dồn hết việc gom củi lên đầu chị ta, còn nhà lão Nhị chẳng phải làm gì hết? Không đời nào!

Chỉ có điều, Cố Quảng Thu chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm phần tiện nghi đó.

Khi còn ở nhà thì chuyện vào rừng gom củi đều là anh với Cố Quảng Hạ cùng đi, đến khi sang bên nhà họ Trương ở tạm, sau khi gom củi với em họ xong, anh vẫn sẽ quay lại nhà cũ để giúp gom củi tích trữ cho bố mẹ chuẩn bị qua mùa đông.

Cố Quảng Hạ từng bảo anh không cần phải quay về giúp nữa, nhưng Cố Quảng Thu không nghe. Tiền gửi mỗi năm, lương thực, còn có công việc đến tay phụ giúp, chưa bao giờ thiếu.

Chu Dã tuy không nhúng tay vào chuyện nhà họ Cố, nhưng chuyện gì cũng đều biết rõ.

Cậu Cố vốn ít nói chuyện thị phi, nhưng trong lòng thì rõ mồn một: “Chẳng phải nghe nói là khôi phục kỳ thi đại học rồi sao? Cậu nghĩ với trình độ văn hóa của vợ cháu thì chắc chắn sẽ thi đỗ, cho nên muốn lấy lòng trước thôi.”

“Chậc.” Chu Dã không nhịn được tặc lưỡi.

Cố Quảng Thu cũng lắc đầu, người chị dâu cả này thật sự quá mức thực dụng.

“Hồi trước cậu với mợ sao lại chọn cho anh Quảng Hạ một cô vợ như thế? Mắt mũi đúng là có vấn đề mà.”

Cậu Cố nói: “Hồi đó nghèo quá, làm gì dám kén chọn gì nhiều. Mà trước khi cưới cũng không nhìn ra được gì đâu.”

Hồi đó kết hôn thì có thể kén chọn được gì? Nhà họ Cố cũng không phải danh gia vọng tộc gì, chỉ cần đối phương không có bệnh tật nghiêm trọng, không có vấn đề đạo đức thì coi như có thể cưới được rồi.

Chỉ gặp mặt một lần để xem mắt thôi.

Hơn nữa mợ cũng đã đi dò hỏi rồi, danh tiếng chị ta tuy không tốt hẳn, nhưng cũng không đến mức xấu, nói chung là tầm trung.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cuối cùng thì cưới về thôi.

“Nói đến chuyện xem mắt, vẫn là ánh mắt của cháu là chuẩn nhất.” Chu Dã cười, chuyển chủ đề sang Cố Quảng Thu, “Anh Quảng Thu nhà ta bây giờ được chị dâu xinh đẹp nuôi cho trắng trẻo béo tốt. Trong thôn có bao nhiêu phụ nữ, mà vào mùa thu lại chịu g.i.ế.c gà tẩm bổ cho chồng, đếm trên đầu ngón tay cũng chưa chắc đủ.”

Cố Quảng Thu bây giờ không còn như hồi mới cưới, dễ bị trêu chọc đến đỏ mặt. Nghe em họ nói vậy chỉ mỉm cười mà không đáp.

Cậu Cố đương nhiên nhìn thấy hết.

Trước đây còn hơi có chút lăn tăn về chuyện hôn sự của con trai thứ hai, dù sao việc ở rể bên nhà gái cũng có phần khó chấp nhận với tư tưởng của thế hệ ông. Nhưng bây giờ thì ông thật sự cảm thấy hài lòng.

Cuộc sống là của mình, người ngoài nói gì thì mặc kệ.

Loading...