Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 290.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 03:09:22
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Mợ ơi, mấy vị lãnh đạo tỉnh họ về rồi.”
Mợ ngẩn ra mấy giây, rồi sau khi hoàn hồn thì kích động hỏi: “Không phải là mợ nằm mơ à? Là thật sao?!”
“Dĩ nhiên không phải mơ rồi, ai mà mơ được chuyện lớn thế chứ.” Chu Dã từ ngoài bước vào, trên tay còn cầm bát thuốc đen sì sì.
Đây là thuốc an thần mà thầy thuốc ở trạm y tế kê, không có gì nghiêm trọng, chỉ là do quá vui mừng, thêm tuổi tác cao nên mới kích động quá mà ngất. Chỉ cần tẩm bổ nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Mà lúc này gương mặt Chu Dã cũng không giấu nổi nụ cười rạng rỡ, vợ anh chính là thủ khoa khối Xã hội toàn tỉnh! Trong tất cả các thí sinh toàn tỉnh, không ai vượt qua nổi cô ấy. Đúng là nữ trạng nguyên danh xứng với thực!
Ôi mẹ ơi, anh Chu Dã chỉ là một gã thô lỗ quê mùa, rốt cuộc là nhặt được phúc phận cỡ nào chứ trời!
“Thật là hạng nhất à? Thật sự là nữ trạng nguyên hả?” Mợ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cháu dâu hỏi lại.
Bạch Nguyệt Quý sợ bà lại xúc động quá mức, vội nói: “Mợ đừng kích động, mình bình tĩnh thôi.”
Mợ liên tục gật đầu: “Mợ không kích động đâu, chỉ là vui mừng quá thôi, vui quá đó!”
Chu Dã cười toe toét: “Biết mợ vui rồi, nhưng thật đó, đừng kích động quá nha. Thầy thuốc bảo người già không chịu được xúc động đâu. Với lại vợ cháu mà là nữ trạng nguyên thì cũng đâu có gì lạ, ai mà không đoán trước được.”
Giọng điệu thì tự tin đến mức không thể chịu nổi.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“À đúng rồi, hai đứa chẳng phải lên núi rồi sao?” Mợ sực nhớ ra, hỏi gấp: “Có kịp gặp lãnh đạo không?”
Chu Dã đáp: “Thái Sơn vừa nghe tin lãnh đạo tỉnh đến báo tin mừng, lập tức chạy lên núi tìm bọn cháu. Bọn cháu quay về cũng vừa kịp.”
Hôm đó họ vừa nhặt xong mấy bao hạt dẻ, Chu Dã còn đang định dụ vợ thử “một trò mới” trong rừng, vợ cũng suýt xuôi lòng, thì Lý Thái Sơn chạy đến thở hổn hển cắt ngang.
Anh còn chưa kịp mắng người thì Lý Thái Sơn đã kể rõ sự tình, thế là không nói không rằng, Chu Dã kéo vợ quay về liền.
Hạt Dẻ Rang Đường
Còn hai bao hạt dẻ thì để Lý Thái Sơn vác về sau.
Về đến nơi là vừa khớp giờ, lãnh đạo tỉnh còn cười hỏi hai vợ chồng vào rừng làm gì.
Chu Dã tất nhiên trả lời thật, đi nhặt hạt dẻ cho mấy đứa nhỏ ăn.
Sau đó là chụp ảnh tập thể.
Lãnh đạo tỉnh dẫn theo không ít người, máy ảnh này nọ đều có đủ, tất cả đều được sắp xếp chỉn chu.
Chu Dã cũng xuất hiện trong khung hình.
Nói đến đây, Chu Dã tiếc rẻ thở dài: “Mợ ơi, lúc đó mợ chưa tỉnh, thành ra không chụp hình chung được.”
“Có sao đâu, chỉ là một tấm ảnh thôi mà, mợ sống chung với nữ trạng nguyên cơ đấy! Phúc phần như vậy còn chưa đủ à?” Mợ chẳng hề bận tâm chuyện đó, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu dâu không buông.
Lúc họ đang trò chuyện rôm rả, bên ngoài bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Nghe tiếng động, Chu Dã nói: “Chắc là cậu với anh Quảng Hạ họ tới rồi. Anh Quảng Thu còn chạy nhanh hơn cả cháu, cháu còn chưa kịp báo tin mà?”
Vợ chồng hai người liền đỡ mợ ra sân.
Quả nhiên là cậu Cố, Cố Quảng Hạ, vợ anh ta và hai đứa nhỏ Cố Tiểu Bắc, Cố Tiểu Tây đều tới cả.
Vừa hỏi mới biết, không phải do Cố Quảng Thu đi báo tin, mà là cái mồm to như loa của Triệu Mỹ Hương.
Nghe tin lãnh đạo tỉnh đến tận nơi báo tin mừng cho Bạch Nguyệt Quý, biết cô là thủ khoa toàn tỉnh, là nữ trạng nguyên, chị ta lập tức “cưỡi bánh xe gió” chạy sang đội sản xuất Cố gia báo tin.
Vừa vào thôn, chị ta cứ như lắp loa phóng thanh trong cổ họng, miệng không ngừng la lớn: “Ghê gớm lắm nha! Ghê gớm lắm nha! Cô gái có phúc khí đúng là không giống người thường, đích thị là sao Văn Khúc giáng trần!”
Lập tức thu hút cả đám người trong đội sản xuất Cố gia kéo ra xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-290.html.]
Rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại chuyện lãnh đạo tỉnh đích thân đến đội sản xuất Ngưu Mông chúc mừng vợ của Chu Dã thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh.
Tất nhiên là cậu Cố và mấy người bên đó nghe tin cũng tức tốc chạy sang.
Chỉ là hai nơi cách nhau khá xa, lại phải đi bộ, nên mới không kịp chứng kiến cảnh tượng lúc đó.
Bây giờ thì cả nhà đã đến đông đủ.
Ngay cả vợ Cố Quảng Hạ cũng theo tới, nhưng chẳng ai thèm để ý tới chị ta.
Cậu Cố vừa nghe nói vợ mình còn vì quá xúc động mà ngất xỉu, bỏ lỡ cả chụp ảnh với lãnh đạo tỉnh, liền không nhịn được mà châm chọc:
“Ngày thường thấy bà dữ lắm cơ mà, sao đến lúc quan trọng lại không chịu nổi? Cảnh tượng lớn như vậy, bà cũng dám ngất à?”
Mợ liếc xéo ông một cái, lạnh lùng đáp: “Ông là đang ganh tỵ với tôi đó hả?”
Câu nói của cậu Cố đúng là đánh trúng ngay chỗ đau.
“Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không ạ?” Vợ của Cố Quảng Hạ cuối cùng cũng chen được một câu, tranh thủ thể hiện sự quan tâm săn sóc.
Mợ nhàn nhạt đáp: “Cũng tàm tạm.”
Dù có chút lúng túng, nhưng chị ta vẫn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”
“Hồi đó chẳng có tí chuẩn bị nào hết, đang định làm bánh trứng cho lão tứ ăn, thì lão đội trưởng chạy tới báo tin mừng, mà còn là tin mừng lớn thế kia, tôi già rồi nên chịu không nổi, mới ngất xỉu đó mà.” Mợ nói.
Trong lòng bà đúng là cũng hơi tiếc tiếc chút.
“Có gì đâu mợ, hôm khác mình chụp lại, chụp thêm vài kiểu!” Chu Dã cười tươi: “Mợ rất ăn ảnh đó, vào ảnh nhìn đẹp cực luôn!”
“Cái miệng dẻo của anh! Mợ già rồi thì đẹp nổi gì nữa!” Mợ liếc anh một cái, cười cười.
“Thím giỏi quá đi ạ!” Cố Tiểu Tây nhìn cô họ với vẻ ngưỡng mộ.
Những người khác cũng đều quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quý.
Ngay cả vợ Cố Quảng Hạ lúc này cũng phải thừa nhận, cô em dâu kia quả thật tỏa sáng lấp lánh khí chất trí thức.
Lúc trước khi Triệu Mỹ Hương về thôn kể chuyện, chị ta cũng chen vào hóng, chuyện gì chị ta chẳng hóng, lần này vừa nghe xong thì sững người luôn, túm lấy tay Triệu Mỹ Hương hỏi tới tấp chuyện đó có thật không?
Cô em dâu kia thật sự thi được hạng nhất toàn tỉnh sao?
Kết quả là… thật sự đúng như vậy, đến mức lãnh đạo tỉnh còn đích thân đến tận nơi!
Giờ nhìn lại cô em dâu ấy, đúng là đẹp, có khí chất, lại còn đầy học vấn!
Có một người em dâu họ như thế này, đúng là vinh dự to lớn của chị ta!
“Học hành chăm chỉ vào, sau này cháu cũng sẽ làm được như thím.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nói với Cố Tiểu Tây.
“Vâng vâng! Cháu nhất định sẽ cố gắng học giỏi!” Cô bé gật đầu lia lịa.
“Phải cố lên, sau này giỏi như thím, để mẹ cũng được thơm lây một chút!” Vợ Cố Quảng Hạ lập tức chen vào nói theo.
Chị ta thì coi như hết cơ hội rồi, giờ chỉ còn trông vào bọn nhỏ mà thôi.
Nhưng không ai để ý tới chị ta cả.
Lúc ấy, thấy trời cũng không còn sớm, mợ quay sang bảo Cố Quảng Hạ: “Bố con định ở lại vài hôm, mấy đứa về trước đi, trời cũng muộn rồi.”
“Ở lại ăn bữa cơm đã rồi hẵng về, lâu lâu mới qua một lần, chẳng lẽ lại để bụng đói quay về sao?” Bạch Nguyệt Quý nói.
Ngày vui như thế này, Chu Dã cũng tiếp lời: “Đúng đấy, ăn xong rồi hãy về.”
Tuy có một người hơi chướng mắt, nhưng chẳng lẽ vì thế mà để anh họ cả và hai đứa cháu đói bụng ra về?
Hiếm khi cả nhà tụ tập đông đủ như vậy, phải giữ lại cho ấm cúng chứ!