Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 291.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 03:39:25
Lượt xem: 103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu Cố được giữ lại, còn nhà Cố Quảng Hạ thì ăn xong mới rời đi.
Trên đường về, vợ Cố Quảng Hạ lên tiếng: “Sau này Nguyệt Quý sẽ lên thủ đô học đại học, vậy mấy bố con nhà em họ thì tính sao đây?”
“Còn sao nữa, tất nhiên là sẽ cùng đi thủ đô rồi. Lúc ăn cơm em họ chẳng nói rồi còn gì, lãnh đạo nghe chuyện còn nói sẽ hỗ trợ chuyển hộ khẩu đấy thôi.” Cố Quảng Hạ đáp.
Vợ Cố Quảng Hạ vừa hỏi vừa chờ dịp nói tiếp: “Nhưng mà nếu chuyển lên thủ đô, Nguyệt Quý phải đi học, bốn đứa nhỏ đều giao cho em họ chăm, cậu ấy có xoay xở nổi không?”
Là vợ chồng đã hơn chục năm, Quảng Hạ quá hiểu vợ, chị ta vừa nhấc m.ô.n.g là anh đã biết chị ta muốn “xả hơi” gì rồi.
“Rồi sao nữa?”
Vợ Cố Quảng Hạ liền nói ngay: “Nhà mình đều là người thân với nhau, lúc vợ chồng em họ cần giúp đỡ nhất, chẳng lẽ mình lại không ra tay phụ chút gì à?”
“Ừm.” Cố Quảng Hạ hờ hững đáp.
Vợ Cố Quảng Hạ hăng lên: “Mẹ mình cũng qua đó giúp đỡ bấy lâu nay rồi, quan hệ với Nguyệt Quý cũng tốt thật sự, còn tốt hơn cả với em nữa ấy.”
“Hừ.” Quảng Hạ hừ lạnh.
Vợ Cố Quảng Hạ lúng túng: “Em biết trước đây em sai nhiều lắm, nhưng chuyện cũ bỏ qua được mà, giờ mình nói chuyện hiện tại đi. Vợ chồng em họ cần người đỡ đần, thì phải để mẹ đi theo lên thủ đô, còn bố thì có chúng ta lo ở nhà, có gì đâu mà lo?”
“Việc mẹ có đi hay không là chuyện của mẹ, cô còn dám sắp xếp thay mẹ hả?” Cố Quảng Hạ lạnh mặt.
Anh biết mẹ chắc chắn sẽ đi theo giúp đỡ mấy đứa cháu, nhưng không thể để vợ Cố Quảng Hạ tự cho mình quyền quyết định kiểu đó.
Vì anh quá hiểu vợ, cái loại được voi đòi tiên, được tý màu là bày cả chậu nhuộm.
Vợ Cố Quảng Hạ không nhịn được, bật ra: “Chẳng lẽ mẹ không đi?”
“Đi hay không là việc của mẹ, không liên quan đến cô. Cô bớt lo chuyện bao đồng đi, đừng quên trước đây cô đối xử với em họ thế nào!” Quảng Hạ hừ lạnh.
Nghĩ lại là anh lại bực, Tết nhất mà cũng dám gây chuyện, chẳng có chút lễ nghĩa gì. Giờ thấy vợ em họ giỏi giang có tiền đồ rồi, lại mặt dày bám riết.
Da mặt đúng là dày đến mức đáng sợ!
Vợ Cố Quảng Hạ nghẹn họng, lí nhí nói: “Thì em biết em sai rồi mà, sau này em sẽ chăm sóc bố thật tốt, anh cứ để mẹ lên thủ đô giúp em họ đi mà…”
Dù sao cũng chỉ là họ hàng bên ngoại thôi, nếu mẹ chồng đi thủ đô rồi, tương lai có khi chẳng còn nhớ gì đến nhà cô ta nữa.
“Lên thủ đô học đại học tốn tiền lắm đấy, cô cứ xun xoe mãi thế, lỡ em họ hỏi vay tiền thì sao?” Cố Quảng Hạ liếc chị ta một cái.
Vợ Cố Quảng Hạ giận điên người: “Em đã nói hết lời tử tế rồi mà anh còn muốn châm chọc em sao?”
Chị ta biết trước kia mình cũng có phần nhỏ mọn, nhưng giờ đã nhận ra sai lầm rồi, không thể coi như chưa từng được à?
“Ồ, suýt nữa thì tôi quên, nhà mình từng có đúng năm mươi đồng tiền quỹ, bị nhà mẹ cô nuốt trọn rồi nhỉ? Có muốn cho mượn cũng chẳng có tiền mà cho.” Cố Quảng Hạ gật đầu lạnh lùng.
Nghe vậy, vợ Cố Quảng Hạ như quả bóng xì hơi.
Không còn tí tiếng nói nào nữa, đúng là mất giá trị thật rồi.
Chưa được bao lâu sau khi về tới nhà, vợ bác Cả và vợ bác Hai nhà họ Cố đã rủ nhau đến.
Họ nói ngày mai muốn qua thăm Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mấy đứa cháu trai!
Cố Quảng Hạ nghe vậy chỉ nhàn nhạt, chẳng nói gì thêm, mối quan hệ với hai nhà ấy anh đã sớm nhạt rồi, không cần thiết phải giữ lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-291.html.]
Nhưng vợ anh ta thì không chịu nổi, chị ta còn đang cật lực nịnh bợ đây này, hai nhà kia mà cũng nhảy vào “ké danh” thì sao được!
“Ôi trời ơi, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy luôn! Trước thì tránh xa cái nhà đó như tránh dịch, giờ thấy người ta có tiền đồ, sắp phát tài, sắp lên thủ đô học đại học, thì lại lẽo đẽo bám riết không buông!”
Bác dâu cả và bác dâu hai không quan tâm mấy lời chọc chõ đó, chỉ hốt hoảng hỏi: “Cái gì? Lên thủ đô học? Không phải học ở tỉnh là được rồi sao?” –Họ còn chưa biết chuyện đó.
“Em dâu tôi là nữ trạng nguyên đấy, biết ‘nữ trạng nguyên’ là gì không? Là cả tỉnh này, hàng chục ngàn thí sinh đi thi, cô ấy đứng đầu! Cả tỉnh đấy nhé! Lên thủ đô học là điều đương nhiên rồi còn gì!” Vợ Cố Quảng Hạ khoe khoang, giọng đầy kênh kiệu.
“Lên thủ đô học thì mấy đứa nhỏ tính sao?” Vợ cậu Cả hỏi.
“Còn sao nữa, tất nhiên là đưa tụi nhỏ theo rồi. Lãnh đạo tỉnh còn nói sẽ liên hệ giúp trường đại học bên đó, xem xét hoàn cảnh đặc biệt của nữ trạng nguyên mà tạo điều kiện. Trẻ con còn nhỏ xíu, chẳng lẽ để gia đình ly tán hai nơi sao?” Vợ Cố Quảng Hạ nói chắc nịch.
Nói chuyện với Cố Quảng Hạ thì chị ta còn phải dè chừng vì lưng không vững, nhưng nói với hai bác gái này thì chị ta không khách sáo gì hết, cứ như thể mình mới là người thân nhất với nữ trạng nguyên vậy!
Nói cho cùng thì chuyện giữa chị ta và gia đình em họ ngày càng xa cách, chính là do hai nhà bác cả và bác hai gây ra. Hồi đó nếu không bị họ xúi bẩy, chị ta đâu có bắt chước làm theo?
Đúng rồi, chị ta không sai, sai là ở hai nhà đó!
Giờ thì sao? Quan hệ đã lạnh nhạt, chẳng thể níu lại được, giờ nhìn cô có thể nối lại quan hệ với nhà nữ trạng nguyên, chẳng phải họ đang ghen tỵ đến phát điên sao?
“Lên thủ đô học đại học, chắc chắn cần nhiều tiền lắm đấy!” Bác dâu cả nói.
“Đúng rồi, ra ngoài học hành thì tiêu xài đâu có ít. Mình về bàn nhau chuẩn bị một ít đi, nhà nghèo cũng phải cố, không thể để cháu trai cháu dâu mình ra thủ đô mà túng thiếu trong tay được!” Bác dâu hai cũng phụ họa.
Cả hai không thèm để ý đến vợ Cố Quảng Hạ, quay người đi về luôn để bàn xem nên gửi bao nhiêu là hợp lý.
Vợ Cố Quảng Hạ đứng sững ra như trời trồng, hồi lâu mới hoàn hồn, nghiến răng ken két: “Thật không biết xấu hổ! Bình thường gặp mặt còn chẳng buồn chào lấy một tiếng, giờ thì bám riết thế kia!”
Quan trọng là… họ định mang tiền qua biếu! Chiêu này thì chắc chắn hiệu quả.
Chị ta lập tức quay sang ép Cố Quảng Hạ cũng phải góp tiền.
Cố Quảng Hạ thản nhiên: “Nhà mình có bao nhiêu tiền chắc cô cũng biết rồi đấy.” Còn chưa tới ba mươi đồng.
Đấy là còn chưa bằng tiền nhuận bút một tháng của em dâu.
Muốn biếu cho tử tế thì ít nhất phải năm mươi đồng trở lên, chứ ba mươi thì đừng mang đi làm gì cho mất mặt.
Vợ Cố Quảng Hạ tức nghẹn, quay vào phòng trút giận lên nhà mẹ đẻ, nghiến răng mắng: “Cứ chờ đấy! Rồi sẽ có ngày nhà mẹ phải hối hận, để xem đến lúc đó mẹ còn dám cầu xin tôi nữa không!”
Nhưng người chuẩn bị góp tiền lộ phí không chỉ có hai nhà bác cả và bác hai, mà còn có cả anh cả Chu.
Hai người này hôm nay thật sự bị tin tức này dọa cho choáng váng.
Nhưng cái cảnh tượng lớn lao đó, họ lại không chen nổi vào nổi, chỉ có thể đứng trong đám đông, bị đám người trong thôn lộn xộn che khuất tầm nhìn, trơ mắt nhìn vợ chồng thằng em út chụp ảnh cùng lãnh đạo tỉnh.
Rõ ràng họ là anh chị ruột mà, không phải người dưng nước lã, lẽ ra phải có mặt chứ!
Hạt Dẻ Rang Đường
Vậy mà đến một câu cũng chẳng chen vào nổi.
Hai vợ chồng đúng là nóng ruột như có lửa đốt trong tim.
Nhưng mà biết làm gì bây giờ?
Chuyện lớn kia họ đã chẳng chen được, mà sắp tới nhà em út lại càng ngày càng vinh hiển, họ e là chẳng được hưởng tí phúc nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn cách… mang tiền đến thôi.
Dù sao họ cũng là anh chị, đưa tiền ủng hộ coi như hợp lý nhất rồi!