Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 292.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 03:39:44
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chuyện đưa tiền thì đưa nhiều hay ít cũng có điều phải cân nhắc.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cho nhiều thì xót ruột, tiền này đâu phải từ trên trời rơi xuống, từng đồng từng cắc đều là do hai vợ chồng chắt chiu mà có, đưa nhiều chẳng khác gì xẻo thịt mình.
Nhưng đưa ít thì sợ vợ chồng lão Nhị lại chê, dù sao giờ lương một tháng cũng đã bốn chục đồng, đâu có giống kiểu như họ, cả năm trời mới được cầm tiền một lần.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai vợ chồng quyết định đưa sáu mươi đồng.
Đây là một phần tư số tiền tiết kiệm của họ đấy!
Còn nhà bác cả và bác hai thì hôm sau cũng mang tiền sang, mỗi nhà đưa năm mươi đồng, cộng lại là một trăm đồng.
Nhưng dù là tiền của hai nhà đó hay là của anh cả Chu chị dâu Chu, vợ chồng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều không nhận một xu.
Họ nói mình có rồi.
Bởi vì lần này thi cử đạt thành tích xuất sắc, nên tỉnh có thưởng, thành phố có thưởng, thậm chí huyện và xã cũng có thưởng.
Tổng cộng cộng lại cũng được khoảng ba trăm đồng.
Chỉ riêng số tiền ba trăm này đã là một khoản không nhỏ rồi, cộng thêm tiền tiết kiệm trong nhà thì còn thiếu gì nữa mà phải dựa vào đám thân thích xưa nay chẳng mấy thân thiết?
Cho nên bác cả bác hai đành lặng lẽ quay về, anh cả chị dâu cũng xấu hổ mà rút lui.
Nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý không hề để tâm.
Hai ông bác đó thì sớm đã gần như đoạn tuyệt quan hệ, còn anh cả chị dâu trong thôn thì thôi khỏi nói, đúng chuẩn kiểu người “thấy sang bắt quàng làm họ”.
Cầm tiền của họ? Lỡ sau này phải trả lại gấp đôi thì sao?
Nếu không phải vì thấy hai vợ chồng này được thưởng nhiều tiền như vậy, thì ngay cả lão đội trưởng, nhà họ Trương, Lý Phong Thu… cũng định góp chút tiền mang theo cho tiện đường.
Ai cũng biết vợ chồng Chu Dã tiêu tiền không biết tiết kiệm, chắc là chẳng còn nhiều tích lũy, đi học chắc chắn phải mang tiền theo.
Ai ngờ lại không cần.
Bởi vì thành tích quá xuất sắc, nên mấy vị lãnh đạo còn tự tay mang phần thưởng tới, trước sau cộng lại gần ba trăm đồng, số tiền này mà mang đi học, tiêu xài tiết kiệm một chút thì đủ dùng hai, ba năm.
Và người được thưởng không chỉ có mỗi Bạch Nguyệt Quý.
Đổng Kiến cũng được.
Còn có Đặng Tường Kiệt, bảng nhãn khối tự nhiên và Dương Nhược Tình – bảng nhãn khối xã hội cũng có phần, nhưng bị giảm một nửa.
Mà hai vợ chồng này đúng là “vợ chồng đồng lòng”, tâm trạng đều không vui mấy.
Vì Dương Nhược Tình vốn tin chắc mình sẽ giành được trạng nguyên khối xã hội, Đặng Tường Kiệt cũng vậy, anh ta cho rằng ngôi vị trạng nguyên khối tự nhiên là của anh ta chắc chắn.
Dù sao thì những năm qua anh ta chưa từng từ bỏ việc học, có thời gian là ôn luyện, hơn nữa còn biết trước thông tin khôi phục kỳ thi đại học.
Nói đơn giản là chuẩn bị kỹ càng.
Anh ta tự tin rằng trong cả tỉnh, ngoài anh ta ra chẳng có ai xứng với ngôi trạng nguyên khối tự nhiên.
Ai ngờ Đổng Kiến lại vượt mặt, đẩy anh ta xuống thành bảng nhãn.
Với người khác thì kết quả này đã là xuất sắc lắm rồi, nhưng với Đặng Tường Kiệt thì không đủ, anh ta sinh ra thất vọng.
Dương Nhược Tình cũng thế.
Cô ta từng mơ thấy mình là trạng nguyên khối xã hội, khiến cả tỉnh phải kinh ngạc, ảnh và bài viết về cô ta xuất hiện khắp các mặt báo lớn nhỏ, ai ai cũng khen cô ta xinh đẹp, tài giỏi, trí tuệ… cả thế giới đều ưu ái cô ta.
Nhưng hiện thực là cô ta bị Bạch Nguyệt Quý bỏ xa đến mấy chục điểm.
Dưới ánh hào quang của Bạch Nguyệt Quý, cô ta lại trở nên mờ nhạt đến không ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-292.html.]
Cô ta bắt đầu tự hỏi rốt cuộc Bạch Nguyệt Quý đã làm sao để thi được điểm cao như thế?
Đề thi năm nay tuy không khó, nhưng làm thế nào mà mỗi môn đều gần đạt điểm tuyệt đối?
Thảo nào viết bài gửi báo lại được chọn, quả là không tầm thường.
Nghĩ lại chuyện trước kia Bạch Nguyệt Quý từng thích Đặng Tường Kiệt, còn Đặng Tường Kiệt lại không thích Bạch Nguyệt Quý mà lại thích mình, Dương Nhược Tình lại thấy hả hê trong lòng!
Bạch Nguyệt Quý có giỏi giang đến đâu thì cũng không giành được trái tim của A Kiệt!
Dương Nhược Tình hân hoan định quay về Thượng Hải.
Sau một hồi do dự, cô ta vẫn chọn đăng ký vào đại học ở thủ đô.
Cô ta cũng muốn vào Bắc Đại, đây là sự hy sinh cô ta làm vì Đặng Tường Kiệt.
Cô ta biết Bạch Nguyệt Quý sẽ vào Bắc Đại, còn A Kiệt nhà cô ta thì sớm đã quyết định vào đó, hoàn toàn không phải vì Bạch Nguyệt Quý mà đổi ý.
Thêm vào đó, những năm gần đây Bạch Nguyệt Quý sống rất biết điều, con cái cũng sinh đến mấy đứa rồi, nên Dương Nhược Tình không mấy đề phòng Bạch Nguyệt Quý, cảm thấy chắc Bạch Nguyệt Quý cũng đã buông bỏ rồi.
Có lần cô ta còn thấy Bạch Nguyệt Quý cùng Chu Dã – tên đàn ông quê mùa kia – tay trong tay đi dạo bên ngoài, tình cảm trông cũng rất tốt.
Hơn nữa lần này nghe nói Bạch Nguyệt Quý còn dắt cả nhà đi học đại học ở thủ đô nữa cơ.
Cho nên việc Đặng Tường Kiệt đến Bắc Đại chẳng liên quan gì đến Bạch Nguyệt Quý cả, hoàn toàn là do cô ta không yên tâm về anh.
Bởi vì Đặng Tường Kiệt quá xuất sắc, bề ngoài tuấn tú, phẩm hạnh tốt, tính cách cũng tốt, ngoài việc gia cảnh hơi bình thường ra thì gần như không có gì để chê cả.
Một người đàn ông như vậy, đặt vào ngôi trường rộng lớn như thế, bảo cô ta yên tâm sao nổi?
Vì vậy sau một hồi đắn đo, cô ta cũng quyết định sẽ học ở Bắc Đại.
Nhưng trước đó, cô ta muốn quay về Thượng Hải một chuyến, ở lại nhà một thời gian, chờ đến ngày khai giảng sẽ bắt xe đến Bắc Kinh làm thủ tục nhập học.
Lúc cô ta lên xe, chính Đặng Tường Kiệt đã tiễn cô ta đi. Sau đó, Đặng Tường Kiệt cũng quay về quê nhà một chuyến.
Thật ra với thành tích đỗ đại học rồi thì nếu không muốn về quê cũng chẳng ai nói gì, nhưng không hiểu sao, anh ta lại vẫn quay về.
Lúc này cũng gần cuối năm rồi, nhưng khu thanh niên trí thức lại vắng hẳn đi.
Bởi vì Đổng Kiến đã mang giấy báo trúng tuyển về quê, hẹn gặp lại Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý sau Tết ở Bắc Đại!
Không chỉ có anh ta, Sở Sương cũng đã mang giấy báo trúng tuyển về nhà, cô ấy cũng được nhận vào Bắc Đại.
Tuy kết quả không bằng bốn người kia, nhưng vẫn là một thành tích xuất sắc, đủ điểm chuẩn vào Bắc Đại.
Ngoài ra còn có một thanh niên trí thức mới về nông thôn, cũng đỗ đại học ở thành phố và đã rời đi.
Người thi đỗ đại học thành phố còn có cả Hứa Nhã, điểm thi của cô cao hơn điểm chuẩn không ít, mừng quá mà khóc một trận.
Cũng vì thế, khu thanh niên tri thức trở nên vắng lặng hơn hẳn.
Chỉ là sau khi Đặng Tường Kiệt quay lại, khu thanh niên tri thức lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Nhiều người nghe tin liền kéo nhau đến hỏi han anh ta.
Dù sao anh ta cũng là bảng nhãn khối tự nhiên mà!
Đặng Tường Kiệt cũng không keo kiệt, anh ta rất thích cảm giác được người ta ngưỡng mộ và kính trọng như vậy.
Chỉ là dạy nhiều rồi cũng cảm thấy hơi nhàm, cho nên đến Tết thì anh ta nói muốn đón một cái Tết cho thật đàng hoàng, bảo mọi người chờ qua mùng bảy rồi hãy đến hỏi tiếp, trước đó thì tự ôn tập đi.
Và cũng chính cái Tết năm đó, điều ước bấy lâu của Dương quả phụ cuối cùng cũng trở thành hiện thực.
Trong cái Tết ấy, chị ta đã trở thành người phụ nữ của Đặng Tường Kiệt.
Khiến chị ta hạnh phúc đến mức gần như ngất lịm đi vì sung sướng.