Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 293.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 04:21:22
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối ba mươi Tết, Dương quả phụ tránh mặt mọi người, lén đến tìm Đặng Tường Kiệt.

Nửa đêm đến gặp, Đặng Tường Kiệt đương nhiên hiểu chị ta có ý gì, lý trí thì không muốn mở cửa.

Nhưng lại nghĩ, sau Tết là anh ta sẽ rời đi, về sau cũng không quay lại nữa.

Mà tình cảm của người phụ nữ nông thôn này dành cho anh ta, anh ta vẫn luôn biết rõ.

Vì một thoáng mềm lòng, Đặng Tường Kiệt đã để chị ta vào nhà.

Đêm hôm đó, chị ta lần đầu tiên thổ lộ tâm ý với Đặng Tường Kiệt, nói mình thật sự chẳng cầu mong điều gì, cũng không dám hy vọng gì, bởi chị ta hiểu rõ thân phận của mình.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thứ chị ta mong muốn, chỉ là một chút ấm áp — một sự ấm áp đủ để chống đỡ những tháng ngày về sau.

Đặng Tường Kiệt đã cảm động bởi lời nói của người phụ nữ ấy, nên cuối cùng đã nhận lấy chị ta.

Trong cái lạnh mùa đông, người phụ nữ si mê anh ta đã bật khóc vì xúc động.

Cũng chính lúc đó, Đặng Tường Kiệt mới nhận ra, người phụ nữ này cũng có một nét duyên dáng và sức hút riêng, khiến anh ta không khỏi nảy sinh đôi chút thương tiếc.

Từ lần đó, mỗi đêm chị ta đều lén lút tránh người khác để đến với Đặng Tường Kiệt.

Cho đến ngày mùng bảy, khi anh ta chuẩn bị rời khỏi đội sản xuất Ngưu Mông, chị ta đến để tạm biệt.

Dương quả phụ muốn đưa tiền cho anh ta, sợ anh ta ra ngoài sẽ gặp khổ sở.

Nhưng Đặng Tường Kiệt không nhận, ngược lại còn đưa chị ta năm mươi đồng, bảo chị ta giữ lấy, vì biết cuộc sống nơi quê nghèo không dễ dàng gì.

Nhưng Dương quả phụ kiên quyết không lấy tiền của anh ta:

“Cả đời này tôi có được một đoạn nhân duyên thoáng qua như vậy đã là mãn nguyện lắm rồi, tôi không cần gì nữa. Anh cầm lại tiền đi, tôi không cần tiền của anh. Chỉ cần anh sống tốt nơi đó là được. Nếu có thể… đừng quên tôi.”

Đặng Tường Kiệt rất cảm động. Người phụ nữ nông thôn này thực sự đã trao cho anh ta cả tấm chân tình.

Vì vậy, trong đêm cuối cùng trước khi đi, Đặng Tường Kiệt càng thêm trân trọng chị ta hơn.

Sáng hôm sau, Đặng Tường Kiệt khởi hành trở lại thành phố.

Chuyện giữa anh và Dương quả phụ vốn là việc riêng tư, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà gió không lọt.

Trong thôn bắt đầu râm ran bàn tán.

Dù sao thì Dương quả phụ vẫn còn một người đàn ông trên danh nghĩa — Trương Ma Tử.

Chuyện này Bạch Nguyệt Quý cũng nghe nói vài phần.

Chỉ là, cô biết rõ nhân vật nam chính này là hạng người gì, đừng nói đến anh ta, ngay cả Dương Nhược Tình cũng chẳng sạch sẽ gì hơn.

Nếu không thì làm sao mà khổ đau giày vò thân xác lẫn tinh thần chứ?

Cô chẳng buồn để tâm, vì lúc đó đang bận rộn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa cả nhà lên thủ đô.

Ngày 22 tháng 2 là ngày khai giảng, chính là mùng 2 tháng Giêng âm lịch, Bắc Đại bắt đầu nhập học.

Sau Tết, vào mùng 7 tháng Giêng, Bạch Nguyệt Quý cùng Chu Dã đã lên thủ đô trước.

Làm gì ư? Đương nhiên là đi tìm nhà thuê.

Phải dò đường trước, đến lúc đưa cả nhà lên thì mới không cuống cuồng luống cuống.

Hai vợ chồng không hề tiết kiệm, vì con cái đông nên từ đầu đã xác định không ở ghép với người khác.

Tìm hai ngày liền, cuối cùng sau khi cân nhắc nhiều mặt, họ quyết định thuê hẳn một căn nhà có sân riêng.

Tiền thuê không rẻ — mỗi tháng 5 đồng. Nhà hơi cũ nhưng vẫn ở được.

Thuê nhà xong, hai người lại quay về thu xếp hành lý.

Người ta nói, ăn mày chuyển nhà thì đồ cũng nhiều, tưởng không có gì đấy, chứ lúc dọn đi mới thấy, thật sự là rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-293.html.]

Muốn đem hết thì không thể nào kham nổi, đành phải bỏ bớt một phần, mà dù vậy vẫn còn chất đầy.

Chăn bông, quần áo cho cả nhà, đủ thứ linh tinh cộng lại, thật sự rất nhiều.

Mà đó còn chưa tính đến bát đũa, bàn ghế, đồ dùng khác nữa.

Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu còn đề nghị giúp mang một chuyến ra thủ đô, nhưng vé tàu khứ hồi còn tốn hơn cả mua đồ mới ở thành phố, thế thì thôi còn hơn.

Có thể mang được gì thì mang, không mang được thì bỏ, phần lớn là do yêu cầu của cậu và mợ.

Theo ý của Bạch Nguyệt Quý, thì chỉ cần sáu người trong nhà đi là được, thêm mợ và Lý Đại Ni đi cùng.

Còn thiếu gì thì sau này lên đó mua tiếp cũng được.

Nhưng vì suy nghĩ tiết kiệm, cuối cùng vẫn phải nghe lời bậc trưởng bối mà mang theo nhiều thứ.

Lẽ ra cũng muốn đưa cậu Cố đi theo, nhưng cậu Cố không muốn làm gánh nặng, nên đành để sau này, khi điều kiện ổn định rồi tính tiếp.

Còn Lý Đại Ni thì cũng sẽ theo họ ra thủ đô.

Chính Bạch Nguyệt Quý đã đích thân đến nói với mẹ của Lý Đại Ni, cũng là chị dâu của Lý Thái Sơn về việc này.

Ban đầu còn tưởng mẹ của Đại Ni sẽ không đồng ý, dù sao thì cũng là đưa con gái đi xa, ít nhiều gì cũng sẽ lo lắng. Không ngờ vừa mới nói ra, mẹ Đại Ni đã mừng không để đâu cho hết.

Giúp trông trẻ, làm việc nhà, mỗi tháng còn được trả lương mười đồng, ăn ở bao trọn, đãi ngộ thế này hỏi xem có tốt không?

Nhưng quan trọng nhất là gì? Là Lý Đại Ni sẽ được đến thủ đô đấy!

Trời ơi, mẹ Lý Đại Ni chưa bao giờ dám nghĩ có một ngày con gái mình sẽ được đặt chân đến nơi như thủ đô, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy xúc động rồi.

Cho dù không trả tiền, chỉ cần được bao ăn bao ở, chị ta cũng vui lòng gả con đi liền, thật đấy!

Mẹ Lý Đại Ni vui, bản thân Lý Đại Ni cũng mừng quýnh, vui mừng khôn xiết.

Trong thôn, khi biết Lý Đại Ni sẽ theo sang thủ đô phụ việc, ai nấy đều ghen tị ra mặt.

Đặc biệt là chị dâu cả của Chu Dã, ở nhà chửi mắng Chu Đại Nha, nói con bé không có tiền đồ, không biết nắm bắt thời cơ, y như bố nó — đầu óc gỗ mục vô dụng. Nếu không thì bây giờ người được theo sang thủ đô chính là nó rồi!

Miếng ngon như vậy, mà lại để cho Lý Đại Ni hốt mất, Chu Đại Nha còn là cháu gái ruột nữa cơ mà!

Vì chuyện này, Chu Đại Nha khóc lóc đến tìm mợ, không dám đến hỏi Chu Dã hay Bạch Nguyệt Quý.

Mợ nói:

“Đại Ni đi là để giúp việc nhà, việc trong việc ngoài đều phải lo, cực lắm đó, cháu làm không nổi đâu.”

Thật ra ban đầu khi nghe nói sẽ đưa Lý Đại Ni đi cùng, mợ cũng muốn phản đối.

Nhưng cháu dâu phải đi học, cháu trai sang bên đó rồi cũng sẽ phải thường xuyên ra ngoài tìm việc, đến lúc đó cả nhà lớn bé đều đè lên vai bà, thì có muốn cũng không gánh nổi.

Năm mươi mấy tuổi rồi, lại từng làm nhiều việc đồng áng, lưng chân đều không còn khỏe như xưa.

Hai vợ chồng cháu trai cũng không muốn dồn hết việc nhà lên một mình bà, nên mới tìm đến Lý Đại Ni.

Nếu là người khác, có lẽ bà còn không đồng ý. Nhưng Lý Đại Ni thì lại rất tốt.

Trước đây trả một đồng một tháng, mà cô bé giặt sạch sẽ quần áo cho cả nhà, mợ cũng không bắt bẻ được điểm nào.

Thỉnh thoảng thấy sân bẩn còn chủ động quét dọn.

Cho nên khi thấy Bạch Nguyệt Quý cho cô bé kẹo sữa hay pha ly mạch nha, bà cũng không nói gì.

Còn thêm tính cách của Lý Đại Ni, không khoe khoang, không lắm lời, là một cô gái thật thà, làm gì cũng chu đáo.

Rất tốt, vì vậy mới đưa theo.

Có cô bé giúp việc nhà, trông con phụ, gánh nặng của bà sẽ nhẹ đi rất nhiều, dù sao cũng là người trẻ, khỏe hơn nhiều.

Còn Chu Đại Nha ư? Mang theo à? Không có cửa!

Chu Đại Nha chỉ biết khóc lóc quay về.

Đến ngày mười hai tháng Giêng, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cùng sáu người trong nhà, thêm mợ và Lý Đại Ni, đã chính thức bước lên chuyến tàu đến thủ đô.

Loading...