Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 295.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 12:06:45
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Món ăn mang về từ quán ăn bên ngoài khiến Lý Đại Ni ăn rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong đời cô bé được ăn món từ quán ăn bên ngoài.
Mà giờ đã sống cùng với gia đình họ, thói quen sinh hoạt của Lý Đại Ni cũng phải từ từ thay đổi. Vì sẽ ăn uống chung với cả nhà, nên về vấn đề vệ sinh cá nhân, Bạch Nguyệt Quý liền hướng dẫn cô bé.
Lý Đại Ni rất nghe lời, cái gì cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Chu Dã vốn định để Đâu Đâu và Đô Đô ngủ riêng, nhưng hai anh em vừa đến nơi lạ, sợ các bé chưa quen, nên trước mắt vẫn để ngủ cùng bố mẹ. Dù sao cái giường kia cũng đủ rộng.
Chu Dã tiễn mợ về phòng nghỉ, liền cười nói:
“Mợ, hình như mợ có chuyện muốn nói với cháu hả?”
Mợ đúng là có chuyện:
“Từ mai trở đi, nhà mình tự nấu ăn, không ra ngoài ăn nữa.”
Bữa ăn hôm nay tốn gần hai mươi đồng,không chỉ là một con vịt quay, mà còn cả các món khác nữa. Mợ đau lòng không thôi: ăn gì mà như ăn vàng!
Chu Dã cười gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi, chỉ ăn một bữa cho vui thôi. Ngày nào cũng ăn thế này thì có núi vàng núi bạc cũng bị chúng ta ăn hết.”
Mợ lắc đầu:
“Thỉnh thoảng cũng đừng ăn nữa. Sau này ăn ở nhà thôi.”
Một bữa hai mươi đồng, nếu tiết kiệm thì cũng đủ cả tháng sinh hoạt phí của một nhà rồi.
Theo cháu trai và cháu dâu đến sống ở thủ đô, mợ không chỉ giúp họ trông nom mấy đứa nhỏ, mà còn phải cùng lo chuyện chi tiêu, giữ gìn cuộc sống gia đình ổn định.
Giờ không phải ở quê nữa, ở quê còn có thể đi làm kiếm công điểm, hoặc vào núi săn bắn. Còn giờ ở thủ đô, cháu trai không có nguồn thu nhập nào, toàn tiêu tiền tiết kiệm, mà tiêu mãi thì cũng cạn.
Nói tới tiền bạc, Chu Dã cũng định tâm sự chuyện tài chính hiện tại với mợ.
“Mợ, mợ có biết vợ chồng cháu có bao nhiêu tiền tiết kiệm không?”
Mợ nói:
“Bao nhiêu cũng vậy thôi, phải biết tiết kiệm. Sau này chúng ta đều sẽ sống ở đây rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã không trách mợ, vì bà cũng chỉ nghĩ cho gia đình nhỏ của anh. Một bữa ăn hai mươi đồng, chính bản thân Chu Dã cũng thấy đắt, huống gì mợ.
Chỉ là Chu Dã cũng không muốn vừa đến thủ đô đã sống kiểu quá đạm bạc, túng thiếu.
Không tính khoản tiết kiệm hơn ba ngàn đồng ở nhà, lần này ra thủ đô, anh còn kiếm được thêm 1800 đồng từ ba “kênh phân phối” của mình.
Một trong số đó là hai anh em hùn nhau trả anh 900 đồng, người còn lại thì trả riêng 900. Anh dẫn họ đến tận nơi lấy nguồn hàng, sau đó họ có thể tự đi lấy và bán, anh không còn là trung gian nữa.
Ban đầu Chu Dã đòi một nghìn, nhưng mức thấp nhất anh chấp nhận là tám trăm. Cuối cùng, vì nguồn hàng quá đáng tiền, họ đồng ý trả chín trăm.
Chỉ cần họ làm ăn đàng hoàng, chưa đầy một năm chắc chắn sẽ hồi vốn, vì không còn phải qua trung gian nữa, toàn bộ đều là tiền lời.
Ngoài ra, Chu Dã còn mang theo cả những thứ chôn dưới chum nước sau vườn, những món đồ đó cũng rất đáng giá.
Cộng thêm khoản thưởng cho Bạch Nguyệt Quý từ tỉnh, thành phố, huyện và công xã, khoảng ba trăm đồng.
Tính tổng lại, dù trừ đi tiền thuê nhà và sắm sửa đồ đạc trong nhà, thì số tiền tiết kiệm của họ vẫn còn hơn năm ngàn đồng.
Chu Dã biết thủ đô là nơi long tranh hổ đấu, nhưng có năm ngàn đồng tiền tiết kiệm trong tay, gia đình anh cũng có thể xem là khá giả rồi.
Thời nay chênh lệch giàu nghèo không quá lớn, mà người có tiền cũng không dám phô trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-295.html.]
Tuy nhiên, chuyện tài chính này Chu Dã không kể hết với mợ, không phải vì không tin bà, mà là không thể để lộ chuyện làm ăn trước kia, sợ bà lo.
Mợ luôn tưởng cháu trai chỉ đi mua ít đồ ngon mang về ăn mà thôi.
Nhưng chuyện phương pháp làm đá bán được năm trăm đồng của vợ thì có thể kể, chuyện vợ anh nhận thưởng vì học giỏi ba trăm đồng cũng là điều mợ biết rõ.
Còn cả mấy con cá vàng, lão viên đầu cũng là tài sản để dành.
Nghe Chu Dã nói phương pháp làm đá bán được năm trăm đồng, mợ rất ngạc nhiên:
“Đáng tiền vậy sao?”
“Đúng rồi đó.” Chu Dã gật đầu.
“Tiền đó cháu đều gửi ngân hàng, còn tiền nhuận bút của vợ cháu nữa, ngoài những khoản chi tiêu hàng ngày, bọn cháu cũng dành dụm được kha khá rồi. Cho nên mợ, chuyện gì đáng tiêu thì cứ tiêu. Một tháng cứ định mức bốn mươi đồng sinh hoạt phí, đừng tiết kiệm quá.”
Bởi giờ mua một cây hành cũng phải trả tiền rồi, chi phí sinh hoạt chắc chắn sẽ cao hơn hồi ở quê.
“Chuyện này không đến lượt cháu lo, để mợ sắp xếp.”
Mợ đáp,
“Sáng mai mợ sẽ ra chợ xem thử giá cả thế nào, cứ để mợ lo liệu.”
Một tháng tiêu hết bốn mươi đồng, cộng thêm tiền lương mười đồng của Lý Đại Ni là năm mươi đồng, vậy một năm sẽ tốn sáu trăm đồng.
Tuy biết cháu trai mình tiết kiệm được không ít, nhưng nếu không có thêm thu nhập, số tiền ấy cũng chỉ trụ được hai, ba năm là cùng. Vì thế bà phải sắp xếp kỹ lưỡng, cố gắng kiểm soát chi tiêu trong khoảng hai mươi đồng, nhiều lắm cũng không vượt quá hai mươi lăm đồng mỗi tháng.
Chu Dã cười:
“Được, vậy để mợ sắp xếp. Nhưng mợ cũng đừng lo, vợ cháu nói sẽ tiếp tục viết bài, còn cháu sau này cũng sẽ ra ngoài tìm kiếm, nhà mình sẽ không tiêu hoài tiền c.h.ế.t đâu.”
Mợ nói:
“Vậy thì đến lúc đó cháu cũng phải chịu khó ra ngoài xoay xở một chút, cũng phải gánh vác việc nhà, không thể để vợ cháu vừa đi học vừa viết bài, quá tốn sức.”
“Chắc chắn rồi, cháu đâu thể ăn bám vợ mãi được.”
“Cháu ăn còn ít sao?” Mợ lườm anh một cái rồi cười.
Chu Dã cũng cười toe toét:
“Không còn cách nào khác, tại cái dạ dày cháu yếu, chỉ hợp ăn cơm mềm thôi.”
Tám chuyện thêm một lúc, mợ mới nói:
“Cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Dã đưa tay sờ thử chăn, vì mang theo cả túi sưởi nên trong chăn rất ấm áp, không cần lo gì thêm. Sau khi dặn mợ nghỉ ngơi, anh quay trở về phòng.
Lúc này Bạch Nguyệt Quý vừa dỗ xong mấy anh em Đâu Đâu ngủ. Cả bốn anh em chẳng tỏ ra chút bỡ ngỡ nào khi tới Bắc Kinh, đến nơi mới mà từng đứa một đều nhảy nhót tinh nghịch, tràn đầy sức sống.
Nhất là tối nay được ăn bữa vịt quay, mấy cậu bé ăn xong vô cùng thỏa mãn, trước khi đi ngủ còn nói lần sau muốn được ăn lại nữa.
“Mợ chắc lo mình tiêu tiền hoang phí quá đấy.” Thấy chồng quay lại, Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Khi ăn, bà đã có vẻ không nuốt trôi nổi, chắc vì món ăn đắt quá. Nhưng Bạch Nguyệt Quý hiểu được nỗi lo ấy của người lớn tuổi.
Vì xét theo mức chi tiêu hiện tại, một bữa ăn hai mươi đồng đúng là quá xa xỉ.
Chu Dã cũng cười gật đầu:
“Mợ còn bảo khi em bắt đầu đi học rồi, anh phải ra ngoài tìm việc gì đó làm, đừng để gánh nặng gia đình đè hết lên vai em.”
“Trừ thời gian học tập, công việc viết bài em vẫn sẽ tiếp tục, không thành vấn đề.” Bạch Nguyệt Quý đáp.
Cô vẫn luôn coi viết văn là một công việc nghiêm túc.
Câu nói này cũng là để trấn an chồng, đừng mang quá nhiều áp lực, vì trong căn nhà này, còn có cô cùng gánh vác. Để anh có thể dần thích nghi với cuộc sống mới nơi thủ đô trước đã.