Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 296.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 12:07:00
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ý của vợ, Chu Dã đương nhiên hiểu rõ. Anh tuyệt đối không thể để vợ mình gánh vác áp lực nuôi cả gia đình, nếu vậy thì còn gọi gì là đàn ông?

Thế nhưng, anh lại vô cùng yêu thích dáng vẻ hiện tại của vợ mình.

Mà thích thì không thể chỉ nói suông, còn phải hành động thực tế mới được.

Ban đầu Bạch Nguyệt Quý còn lo mình sẽ khó ngủ hoặc không quen chỗ mới, ai ngờ cuối cùng lại bị anh chồng thô kệch “hành động thực tế” khiến cô ngủ say như chết, đến mức bên ngoài có sấm chớp cũng không đánh thức nổi.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, mợ đã đưa Lý Đại Ni ra chợ sớm.

Nơi Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý chọn thuê nhà thật sự rất tốt, vì chỉ cần ra khỏi ngõ đi về hướng đông khoảng mười lăm phút là tới chợ.

Điều khiến mợ nhẹ nhõm chính là, dù giá cả ở chợ không hề rẻ, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, chứ không “cắt cổ” như nhà hàng hôm qua.

Cả ngày chỉ có một phiên chợ sáng, nên thực phẩm cho cả ba bữa phải mua hết một lần.

Gạo, mì thì tạm thời không cần mua, đã mang từ quê lên cả rồi.

Không phải nói không đâu, người ta vẫn bảo: “Ăn mày chuyển nhà, hành lý chất như núi”, đúng là không sai, suýt thì mệt c.h.ế.t người ta rồi. Cũng may Chu Dã nhờ rèn luyện vất vả ở đồng ruộng nên mới gồng gánh nổi chừng đó, chứ không thì đã nằm bẹp ra đấy.

Thôi không nhắc nữa, sáng sớm mợ đã cùng Lý Đại Ni mua về năm, sáu cây cải thảo lớn, bảy, tám củ cải trắng, thêm cả khoai tây và cá đông lạnh.

Bà cũng định mua ít thịt và trứng mang về, nhưng khổ nỗi mấy thứ đó phải có tem phiếu mới mua được, không có tem thì đừng hòng.

Mua xong, mợ lại dẫn Lý Đại Ni dạo thêm một vòng, nhìn ngó hết các gian hàng lớn nhỏ ở chợ rồi mới quay về.

Trên đường về, trong ngõ có mấy bà cụ khác thấy có người mới đến liền bắt chuyện, mợ để Lý Đại Ni về trước nấu cơm sáng, còn mình thì nhập hội buôn chuyện.

Hạt Dẻ Rang Đường

Các bà cụ cũng tò mò về gia đình mới chuyển đến, nên tất nhiên là vui vẻ tán gẫu.

Đến khi Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mấy anh em Đâu Đâu thức dậy, mợ đã hỏi thăm xong hết rồi, trong ngõ này có bao nhiêu hộ, họ gì, nhà có mấy người, ai làm ở đâu, tất tần tật đều rõ mồn một.

Bạch Nguyệt Quý: “…”

Chu Dã thì lại chẳng thấy có gì lạ, vì mảng này anh cũng giống mợ, khi đến thuê nhà đã trò chuyện kỹ lưỡng với chủ nhà rồi.

Vừa ăn bánh đậu nành vừa nói:

“Mợ, có thời gian thì ra ngoài trò chuyện chút, đừng ở lì trong nhà kẻo buồn. Nhà mình điều kiện ở thủ đô thế này cũng không tệ, không sợ người ta coi thường đâu.”

“Chứ sao,” mợ cười, “Mợ nói Nguyệt Quý nhà mình là thủ khoa của tỉnh, đỗ vào Bắc Đại đấy, là nữ trạng nguyên! Ai nấy nghe xong đều ghen tị. Còn mấy đứa nhỏ Đâu Đâu nữa, mợ nói để lúc chúng dậy sẽ dắt ra ngoài cho mọi người ngắm. Ở quanh đây còn chưa ai sinh được cặp sinh đôi đâu!”

Bạch Nguyệt Quý bật cười.

Chu Dã nói:

“Đợi khi về rồi, vợ cháu còn phải tới trường báo danh nữa. Cháu sẽ dắt mấy đứa nhỏ theo, cũng để tụi nó xem thử trường đại học lớn là thế nào. Mợ có muốn đi cùng không?”

“Đi chứ,” mợ đáp. Bà cũng chẳng biết trường đại học trông ra sao, đã đến đây rồi thì phải nhìn một chút chứ, ở nhà cũng chẳng có việc gì.

Lý Đại Ni thì ở lại trông nhà.

Nhưng không phải ở không, còn rất nhiều việc nhà cần làm. Trong nhà phải dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài, trước đó mới chỉ quét sơ qua thôi.

Những việc đó dĩ nhiên do Lý Đại Ni đảm nhiệm. Dù có hơi bận, nhưng cũng giúp cô bé thấy yên tâm hơn. Có việc để làm thì không thấy bồn chồn, chứ để ăn không ngồi rồi, còn được trả lương và ở riêng một phòng, cô bé thấy ngại lắm, sợ mình không trụ nổi.

Trường đại học cách chỗ ở cũng rất gần, ra cửa đi về phía tây khoảng mười phút là tới. Gần đó còn có cả một trường mẫu giáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-296.html.]

Đây cũng là lý do vì sao Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý chọn thuê ở khu này. Những chỗ khác dù rộng rãi hơn, thậm chí rẻ hơn chỉ một đồng, chẳng hạn như nhà có hai sân rộng, giá sáu đồng/tháng, nhưng lại không tiện lợi bằng.

Nên sau khi cân nhắc mọi mặt, họ quyết định chọn nơi này.

Bạch Nguyệt Quý vẫn phải ở ký túc xá, vì như thế sẽ giúp cô nhanh chóng hòa nhập môi trường mới. Nhưng đó chỉ là ban đầu, sau khi đã quen rồi, chắc chắn cô sẽ về nhà ở, vì cô không nỡ rời xa các con.

Chu Dã mang theo chậu rửa mặt, màn chống muỗi, ga giường chăn gối… tất cả đều được cả nhà cùng nhau đưa tới trường để làm thủ tục nhập học cho vợ.

Mà vì Đâu Đâu và Đô Đô quá giống nhau khiến người khác không phân biệt được, cả hai bỗng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Thời đó sinh đôi là chuyện hiếm, đã thế còn giống nhau y đúc, ai nhìn thấy cũng phải ngoái đầu nhìn thêm vài lần.

Lúc này, một sinh viên Bắc Đại tính tình hoạt bát liền tò mò hỏi:

“Bọn nhóc là sinh đôi à? Trông giống nhau quá!”

“Đúng rồi, là sinh đôi đấy.” Chu Dã cười tươi đáp, còn chỉ sang hai nhóc út:

“Cặp nhỏ này cũng là sinh đôi luôn.”

“Trời đất, hai cặp đều là sinh đôi á?” Người kia nghe xong thì giật mình kinh ngạc.

Ban nãy mọi người đã để ý đến cả gia đình này, giờ nghe nói một hơi có tới hai cặp sinh đôi, ai mà không sững sờ?

“Khoan đã, chẳng lẽ các người là gia đình của nữ trạng nguyên khối Văn X tỉnh?” Có người chợt nhớ ra, liền hỏi.

Chu Dã cười híp mắt:

“Phải rồi, cô đọc báo à?”

“Đọc rồi, tôi đọc hết danh sách thủ khoa các tỉnh mà.” Người hỏi là một cô gái, ánh mắt sáng rực nhìn sang Bạch Nguyệt Quý,

“Cô giỏi quá, suýt nữa được điểm tuyệt đối luôn ấy!”

Không chỉ vì thành tích gây chú ý, mà hoàn cảnh cũng rất đặc biệt, sinh liền hai cặp sinh đôi, mà đều là con trai.

Nên vừa nghe đã khớp ngay.

“Chỉ là may mắn thôi.” Bạch Nguyệt Quý khiêm tốn đáp.

“Cô khiêm tốn quá rồi.” Cô gái kia rất thân thiện, cười nói:

“Cô ngoài đời còn xinh hơn cả trên báo đấy!”

Bạch Nguyệt Quý cười nhẹ, cũng bắt đầu trò chuyện với cô bạn ấy. Hóa ra cô bạn đến từ tỉnh giáp ranh, cũng thi rất giỏi.

Còn bên này, Chu Dã cũng bắt chuyện với mấy sinh viên nam khác, sau đó mới từ tốn dẫn vợ con đi đến khu ký túc xá sinh viên.

Anh không chỉ tìm hiểu kỹ lưỡng về nơi ở mà còn tranh thủ quảng bá luôn “hồ sơ gia đình” chỉ trong thời gian ngắn.

Quả nhiên, khi cả nhà họ vừa đến dưới tòa ký túc xá, thì Đổng Kiến và Sở Sương, hai người đã nhập học từ trước, liền xuất hiện ngay sau đó.

“Bố nuôi!” Đâu Đâu mắt tinh nhìn thấy đầu tiên, liền reo lên và vẫy tay thật cao.

“Chú Đổng, cô Sở!” Đô Đô cũng nhìn thấy rồi reo lên, vẫy tay phấn khởi.

Lão tam vẫn bình tĩnh như thường, còn lão tứ thì mừng rỡ hết sức.

Đổng Kiến liền tiến tới bế lão tứ lên, chào hỏi mợ trước, rồi quay sang chào Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý:

“Hai người đến đây từ bao giờ?”

“Chúng tôi đến từ hôm qua rồi, sao hai người biết?” Chu Dã cười đáp.

Sở Sương đang bế lão tam cười bảo:

“Còn giả vờ hỏi nữa, vừa bước vào cổng trường là thấy hai cặp sinh đôi rõ mồn một, giờ cả trường đều đồn ầm lên rồi, bọn tôi làm sao mà không biết? Nói nghe xem, anh bày ra trò này là có mưu đồ gì hả?”

Loading...