Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 298.

Cập nhật lúc: 2025-06-13 12:25:01
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày 22 tháng 2, Bạch Nguyệt Quý nhập học.

Cô chính thức bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình. Tình hình cá nhân cô cũng đã được nói rõ với giáo viên hướng dẫn trong trường, cô không tham gia tranh cử cán bộ lớp hay bất cứ vị trí gì.

Không còn cách nào khác, nếu dính vào mấy chuyện đó thì thật sự cô sẽ không còn chút thời gian rảnh nào.

Hiện giờ ngoài việc học, cô còn phải tranh thủ thời gian để viết bài, đến cuối tuần lại phải dành thời gian về nhà chơi với bọn trẻ.

Nếu không phải vì bản thân vốn đã có nền tảng vững chắc, chắc chắn cô sẽ không thể chu toàn hết được. Nhưng vì những gì đang học bây giờ đều là những thứ đời trước cô đã học qua, bây giờ chỉ là ôn lại, nên việc học không gây áp lực lớn cho cô.

Cô vẫn còn thời gian để viết bài.

Điều đáng nói là, bút danh “Quý Bạch” mà cô dùng trước đây đã bị người ta phát hiện, hơn nữa còn có không ít người từng đọc tác phẩm của cô.

Ngay trong trường cũng có độc giả của cô.

Có người còn mang sách đến nhờ cô ký tên, khiến Bạch Nguyệt Quý cũng hơi bất đắc dĩ, dù vậy cô vẫn ký tặng. Tuy nhiên, sách mới thì cô chỉ gửi bài cho nhà xuất bản ở Bắc Kinh.

Cô cũng đã đổi bút danh và thay đổi cả phong cách viết.

Vừa đi học vừa viết bài, không làm lỡ việc gì cả.

Ký túc xá có sáu người, tính cả Bạch Nguyệt Quý, nhưng cả sáu đều sống hòa thuận.

Bởi vì ai nấy đều chăm chỉ học hành, đến mức không có cả giờ nghỉ trưa, nên những chuyện cãi vã hay chơi xấu gần như không hề xảy ra.

Tất nhiên thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi chút.

Bạch Nguyệt Quý thỉnh thoảng cũng mang trái cây đến ký túc xá chia cho mọi người ăn, là do Chu Dã gửi tới.

Anh sợ cô không hòa hợp với bạn cùng phòng, nhưng thực tế lại chẳng hề như vậy. Vì có dư, nên cô mang đến, mỗi người một hai quả quýt chia nhau.

Còn quýt Chu Dã mua từ đâu thì cô cũng không rõ.

Người này luôn có bản lĩnh và cách làm riêng.

Vì chưa đến nửa tháng sau khi đến đây, anh đã có thể mang thịt và trứng từ bên ngoài về cho cả nhà ăn.

Tất nhiên không phải mua từ kênh chính thức, vì kênh chính thức vừa cần phiếu thịt lại vừa rất khó mua.

Nhưng khi cô hỏi, Chu Dã nói thịt anh mua không cần phiếu, tuy giá không rẻ, thậm chí còn cao hơn ngoài chợ.

Nhưng mua được là tốt rồi, vì bọn trẻ đang trong giai đoạn phát triển, không thể thiếu thịt trứng.

Vậy nên Bạch Nguyệt Quý rất ủng hộ việc làm của Chu Dã, chỉ nhắc anh phải cẩn thận.

Nhưng không cần cô nhắc, anh đã quá rõ. Anh làm nghề này bao nhiêu năm rồi, chưa từng sơ suất.

Chỉ là đối phương mới quen biết anh chưa lâu, nên ngoài việc đồng ý bán cho anh chút thịt trứng và gạo mì tự nhà mình ăn, thì không chịu bán nhiều hơn.

Nếu không, Chu Dã đã có thể quay lại nghề cũ làm bán lẻ.

Tháng vừa rồi, chi tiêu trong nhà tuy rất tiết kiệm, nhưng dù tiết kiệm đến đâu thì vẫn cần tiền, nhất là tiền mua thịt trứng, gạo mì, mỗi tháng cũng tiêu mất khoảng ba mươi đồng.

Đó là đã tiết kiệm rồi đấy, nếu ăn uống thoải mái thì phải tốn đến bốn mươi đồng một tháng.

Nhưng mợ không nỡ tiêu nhiều như vậy, Chu Dã cũng không làm trái ý người già.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù sao hiện tại tương lai của anh vẫn chưa rõ ràng, đúng là nên tiết kiệm một chút.

Tuy nhiên, có những khoản vẫn phải tiêu, như học phí mầm non của hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, mỗi người ba đồng một tháng, hai người là sáu đồng.

Trưa có thể ăn một bữa ở trường, sáng ăn sáng xong thì đưa đến lớp, chiều lại đón về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-298.html.]

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thích nghi với môi trường mẫu giáo rất tốt, gần như có thể nói là như cá gặp nước.

Vốn tính cách hướng ngoại, lại ngoan ngoãn, nên được các cô giáo rất yêu mến.

Hai bé có thể đi học mẫu giáo, nhưng lão tam và lão tứ thì chưa thể.

Phải đến tháng bảy năm nay mới tròn ba tuổi, không cần phải vội đưa đi học.

Chỉ cần chơi loanh quanh ở gần nhà là được.

Hơn một tháng nay, bọn trẻ đã chạy khắp xóm giềng quanh nhà.

Ban đầu là anh em Đâu Đâu và Đô Đô dẫn theo chơi, sau này hai anh đi học mẫu giáo, chỉ còn lão tam lão tứ chơi cùng những đứa trẻ khác.

Nhưng thường là lão tứ chơi, lão tam thì thỉnh thoảng mới tham gia.

Chỉ khi người ta thiếu người mới gọi cậu bé, cậu mới chậm rãi qua chơi, còn không thì chẳng tham gia.

Sư tử thì nằm bên cạnh lão tam, cùng ngồi xem lũ trẻ chơi với nhau.

Mợ thì ngồi nhặt rau trước cửa, tiện thể nói chuyện với bà cụ hàng xóm.

Đang nói chuyện thì người đưa thư đến, nhìn vào địa chỉ số nhà rồi hỏi:

“Xin hỏi đây có phải là nhà Chu Dã không ạ?”

Trước cửa nhà có gắn biển ghi rõ địa chỉ.

“Phải rồi, cậu thanh niên, cậu đến đưa thư nhuận bút phải không đấy?” Mợ vừa nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc liền tỉnh cả người, vội vàng niềm nở gọi.

Người đưa thư trông cũng ngoài ba mươi rồi, vậy mà lại bị gọi là “cậu thanh niên”, nhưng phải nói nghe cũng khá dễ chịu.

Anh ta mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi anh Chu Dã có ở nhà không? Có một khoản nhuận bút cần chính anh ấy ký nhận.”

Mợ liền gọi cậu cháu đang ngủ trong nhà dậy.

Chu Dã nhanh chóng bước ra, biết đó là tiền nhuận bút của vợ mình liền ký nhận ngay.

Anh còn giới thiệu mợ với người đưa thư, nói rằng nếu lần sau có thư nhuận bút gửi đến mà anh không có nhà, thì cứ để mợ ký nhận thay.

Nhưng người đưa thư liền từ chối: vì liên quan đến tiền bạc, nên bắt buộc người nhận phải ký trực tiếp, nếu không may làm mất thì biết trách ai?

Nghe vậy cũng hợp lý, nên sau khi ký nhận xong, người đưa thư rời đi.

Hàng xóm gần đó liền tò mò hỏi: “Đây là tiền nhuận bút gì thế?”

Mợ cười hiền lành đáp:

“Cháu dâu tôi thỉnh thoảng có gửi bài cho mấy tòa soạn, nếu bài được đăng thì sẽ được nhuận bút. Không nhiều, nhưng cũng là khoản phụ thêm sinh hoạt.”

Ở quê thì không thể để người ta biết việc này, phải tỏ ra như thể chẳng tiết kiệm được đồng nào, làm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.

Ra ngoài lại càng không được để lộ tiền bạc, đây là điều không cần dạy cũng phải biết.

“Cháu dâu bà đúng là giỏi giang thật đấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bố của Tiểu Viên cứ mãi thế này cũng không được, phải kiếm gì đó làm chứ?” bà cụ hàng xóm nói.

“Làm gì có chuyện dễ tìm việc như vậy, ở thành phố lớn thì mỗi vị trí là một người, muốn tìm việc đâu có dễ? Đừng nói là công việc đàng hoàng, đến lao động thời vụ còn khó kiếm nữa là.” mợ trả lời.

“Phải đó, các công ty lớn tuyển người yêu cầu cao lắm, vào được cũng khó. Hồi đó con tôi phải tốn bao nhiêu tiền mới nhờ người mua được một suất làm việc. Thôi thì cứ xem sau này có sắp xếp được gì không.” bà cụ gật gù.

Trò chuyện với bà hàng xóm xong, rau cũng đã nhặt xong, mợ liền gọi Lý Đại Ni đem rau đi rửa để tối nay xào ăn.

Lần này tiền nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý là bốn mươi đồng, nhưng không kèm theo phiếu.

Tuy nhiên, khoản nhuận bút này lại khiến mợ cảm thấy rất yên tâm.

Tích lũy được bao nhiêu thì tính sau, nhưng ra ngoài sống thì quan trọng nhất là phải có nguồn thu ổn định, chẳng phải sao?

Loading...