Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 299.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:43:32
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm lý của Chu Dã thì vô cùng vững vàng.

Dù tháng này chẳng có tiến triển gì đặc biệt, nhưng anh cũng chẳng hề sốt ruột.

Thật sự không hề vội, chỉ là buổi tối khi vợ về nhà, anh sẽ tận lực “thể hiện” một phen.

Sau đó còn hỏi: “Vợ ơi, em hài lòng chứ?”

Bạch Nguyệt Quý bị anh chọc cho không nhịn được cười, rõ ràng đã mệt mỏi muốn ngủ gục, vậy mà bị câu hỏi kiểu “tiểu bạch kiểm” của anh làm bật cười đến tỉnh cả ngủ.

Chu Dã cũng bật cười, ôm lấy cô vợ nhỏ mềm mại đáng yêu, không muốn buông tay:

“Vợ ơi, em quen chưa? Nếu quen rồi thì đừng ở ký túc nữa, dọn về nhà ở đi? Bọn nhỏ đều nhớ em lắm.” Anh cũng nhớ nữa là.

Bây giờ vẫn chưa có chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần, mỗi tháng có khi mới được nghỉ một ngày, nên từ thứ Hai đến thứ Sáu Bạch Nguyệt Quý đều ở lại ký túc xá, chỉ cuối tuần mới về.

Nhưng sáng thứ Hai cô phải đi học sớm, nếu không, nếu Lão Tứ mà dậy thì cô sẽ không đi nổi.

Như hôm nay về nhà, Lão Tứ cứ ôm chặt lấy cô không buông, ăn cơm đòi cô bón, tắm cũng đòi cô tắm cho, đi ngủ cũng phải ôm lấy cô, trước khi ngủ còn hỏi:

“Ngày mai con dậy có thấy mẹ không?”

Cô phải dỗ mãi mới yên lòng.

“Em sẽ sắp xếp lại, sắp tới không ở ký túc xá nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Cô đã quen với cuộc sống ở trường, nhưng cũng thật sự không muốn bỏ lỡ quãng thời gian trưởng thành của bọn nhỏ.

Lão Tứ nhớ mẹ là điều thấy rõ mồn một, lại còn biết cách thể hiện.

Đâu Đâu và Đô Đô thì khá hơn, vì tự nhận là đã lớn, lại là anh cả, đang đi mẫu giáo mỗi ngày bận rộn, cũng ít có thời gian để nhớ mẹ.

Ngoài dự đoán là Lão Tam, cô cảm nhận được rằng cậu nhóc cũng rất vui khi thấy cô về, nhưng cảm xúc của cậu vô cùng kiềm chế.

Đứa trẻ này có một nét trưởng thành và thông tuệ đặc biệt.

Có lúc Bạch Nguyệt Quý nhìn cậu mà cứ ngỡ là một người lớn thu nhỏ, nhưng cô có thể khẳng định rằng Lão Tam không phải xuyên không hay tái sinh gì cả.

Bởi ánh mắt không biết nói dối, ánh mắt trẻ con và người lớn là hai chuyện hoàn toàn khác.

Dù có là diễn viên giỏi cỡ nào, chỉ cần không ngốc thì cũng không thể bắt chước được ánh nhìn ngây thơ của một đứa trẻ.

Hơn nữa, cô từng thấy cậu nhóc vô tư nhét con sâu vào miệng, đúng là bản năng kỳ lạ của trẻ con.

Làm mợ hoảng vía móc ngay ra khỏi miệng.

Cũng từng thấy nhóc nghịch ngợm móc gỉ mũi rồi vo tròn chơi trên tay…

“Anh có thấy sau này Lão Tam lớn lên, kiểu gì cũng là một thằng bé khó dạy không?” Bạch Nguyệt Quý vừa xoa đầu cậu nhóc đang ngủ vừa nói với Chu Dã.

Chu Dã ngẩn người: “Hả?”

“Anh không nhìn ra tính cách của Lão Tam à?” Cô nhìn anh.

“Tính cách nó thì sao?” Chu Dã hỏi lại.

Bạch Nguyệt Quý trừng mắt: “Anh cũng làm bố rồi đấy, thế mà chẳng phát hiện ra gì à?”

Cô không lo lắng về Đâu Đâu, Đô Đô hay Lão Tứ.

Ngược lại cô khá để tâm đến Lão Tam, vì trong tính cách cậu nhóc có một chút gì đó rất “dữ dằn”.

Phải, còn nhỏ như vậy mà Bạch Nguyệt Quý đã cảm nhận được sự “sói tính” toát ra từ xương tủy.

Đừng nhìn vẻ ngoài chậm rãi, cười thì ngọt ngào như quý công tử nhàn nhã, nhưng khi chơi với đám bạn thì chẳng đứa nào dám bắt nạt cậu.

Bên dưới lớp vỏ quý công tử đó, là một con sói ẩn mình.

Kiểu “sói tính” này cũng xuất hiện ở Đô Đô, nhưng Đô Đô là kiểu bá đạo, thẳng thắn, dễ thấy.

Còn Lão Tam thì không, sự dữ dội đó được ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng.

Nếu so sánh, Lão Tam thậm chí còn “lạnh” hơn cả Đô Đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-299.html.]

Ít nhất thì Bạch Nguyệt Quý nghĩ vậy.

Chính vì thế, cô tuyệt đối không dám lơ là trong việc giáo dục Lão Tam.

Dù Lão Tứ bám mẹ, cô cũng không hề lơ là với Lão Tam.

Chỉ là, Lão Tam quá điềm tĩnh.

Tối nay hai vợ chồng trò chuyện khuya, Bạch Nguyệt Quý cũng đem chuyện này ra nói với Chu Dã.

Thấy vợ nhìn mình nghiêm túc, Chu Dã lập tức nghiêm chỉnh:

“Em nói đúng. Anh cũng thấy, thằng nhóc này kiểu ‘chó cắn người không sủa’, sau này nhất định là nhân vật lợi hại.”

“Anh nói con mình mà cũng ví dụ kiểu vậy được à!” Bạch Nguyệt Quý càng thêm bất mãn.

Gì mà chó cắn người chứ? Lão Tam nhà họ ngoan lắm cơ mà!

“Anh chỉ ví von thôi mà, đâu có học cao hiểu rộng gì đâu.” Chu Dã cười cười lấy lòng.

Bạch Nguyệt Quý trừng mắt nhìn anh, lo lắng nói:

“Anh nói xem, tính cách như vậy làm sao uốn nắn cho đúng được đây?”

Chu Dã suy nghĩ rồi đáp:

“Anh thấy không cần cố ép uốn gì đâu. Nhà mình gốc gác đàng hoàng, nuôi dạy nghiêm chỉnh, nó cũng chẳng đi lệch đường đâu. Anh chưa từng thấy nó bắt nạt đứa nhỏ nào cả.”

Nhiều nhất là từ lúc một tuổi rưỡi trở đi, hay nhìn đám trẻ đang chơi với ánh mắt kiểu “đám ngốc nghếch”, rất đáng ăn đòn.

Nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, thì biết làm sao được? Yêu thương nuông chiều thôi chứ sao.

“Dù thằng bé có lúc trông như ông cụ non, nhưng Tam gia nhà mình vẫn rất yêu thương em trai. Ra ngoài luôn che chở cho Tứ đấy.” Chu Dã cười nói, rồi kể lại chuyện Lão Tứ đánh nhau với đứa bé hàng xóm, lão Tam liền lao ra đánh luôn.

Hai anh em đánh một, khiến đứa bé năm tuổi kia khóc như lợn bị chọc tiết.

Bạch Nguyệt Quý trừng mắt nhìn anh: “Đánh nhau mà anh còn thấy tự hào à?”

“Con trai ấy mà, hồi nhỏ phải để chúng nó đánh nhau tí, luyện cho gan dạ, sau này lớn lên mới có khí chất đàn ông.” Chu Dã nói, “Vợ ơi, em đừng lo lắng quá. Nhà mình bây giờ, từ trên xuống dưới đều yêu thương nhau, con cái lớn lên chẳng thể lệch lạc được đâu.”

Bố thì yêu mẹ, mẹ thì cưng chiều con cái. Hoàn cảnh gia đình cũng thuộc loại khá giả, tuy không thể cho con mọi thứ tốt nhất, nhưng cũng đã cố gắng hết sức để cho các con những gì tốt nhất có thể.

Lũ nhỏ đều cảm nhận được điều đó.

Đâu Đâu và Đô Đô đều đang cố gắng ăn uống, học hành chăm chỉ, chúng bảo muốn mau lớn để giúp đỡ bố mẹ gánh vác.

Lúc Chu Dã nghe hai đứa nói vậy, suýt nữa rơi nước mắt vì xúc động, đúng là một ông bố giàu tình cảm.

Không thể phủ nhận, lời Chu Dã nói khiến Bạch Nguyệt Quý cảm thấy yên lòng hơn nhiều.

Đúng vậy, không khí gia đình cô rất tốt. Giờ lo lắng cho tính cách Lão Tam có lẽ cũng hơi sớm.

Nhưng làm mẹ thì có ai không bận lòng chứ? Không ai lại dễ dàng phớt lờ những vấn đề tính cách ở con mình.

Phát hiện sớm thì có thể hướng dẫn sớm, đừng vì con còn nhỏ mà lơ là.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh rảnh thì cũng nên ôm Lão Tam nhiều hơn. Con nít, nhất là con trai, rất thích được bố ôm.” Bạch Nguyệt Quý nhắc.

Chu Dã nhăn mặt: “Trước còn nhỏ thì dễ ôm, giờ nó lớn rồi, ít khi chịu cho ôm lắm.”

“Anh cho nó cưỡi lên cổ ấy, mỗi lần như thế nó đều rất vui mà.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã cười: “Được rồi, lúc nào rảnh anh sẽ cho nó cưỡi cổ thật cao.”

Nói rồi, anh lật người áp lên cô: “Nhưng mà giờ thì, vợ ơi, đến lượt em phải thương anh một chút rồi.”

“Vừa rồi còn chưa đủ à? Mới xong xong đó!” Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng đánh anh một cái.

“Không đủ, bao nhiêu cũng không đủ.” Anh nói, rồi cúi xuống bịt miệng cô vợ nhỏ lại, bắt đầu “bữa ăn thứ hai” của mình, mà đêm nay, anh muốn ăn tới ba bữa cơ…

Loading...