Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 300.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:44:26
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì được Bạch Nguyệt Quý nhắc nhở, Chu Dã cũng để ý nhiều hơn đến Lão Tam, thường cho cậu bé cưỡi cổ chơi để chọc cười.

Chỉ khi cười lên, lão Tam nhà anh mới giống một đứa trẻ thực sự, khiến Chu Dã vừa buồn cười vừa bất lực.

Nhưng tính cách của con người là trời sinh, thật sự không cần người lớn quá lo lắng.

Người lớn chỉ cần sống tốt, làm gương cho con, thêm vào đó là sự hướng dẫn đúng lúc, như vậy là đủ.

Dù sao thì sau này trẻ con cũng có cuộc sống riêng, sẽ gặp những con người và chuyện khác nhau, không thể bắt buộc chúng phải sống theo tiêu chuẩn của mình.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vào hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật, Bạch Nguyệt Quý cho phép mình nghỉ học, không đến trường.

Cô cũng đã thông báo với giáo viên hướng dẫn từ trước.

Tuy rằng giáo viên không khuyến khích, nói rằng đã khó khăn lắm mới vào được đại học thì nên toàn tâm toàn ý theo học, nhưng trước sự kiên quyết của Bạch Nguyệt Quý, cô cũng không nói thêm nữa.

Dù sao cũng là người trưởng thành, ai cũng có cân nhắc của riêng mình, không cần người khác quá nhiều lời.

Hơn nữa, hoàn toàn có thể hiểu được.

Cô có bốn đứa con nhỏ, đứa lớn nhất mới chỉ vừa tròn bốn tuổi, hai đứa nhỏ nhất mới hơn hai tuổi.

Vào dịp cuối tuần, Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã dẫn các con đi chơi ở điểm du lịch.

Mợ và Lý Đại Ni cũng đi cùng.

Hiện tại họ đã quen thuộc với khu xóm này, chỉ cần khóa cửa là được. Dù sao cũng còn có Sư Tử canh nhà.

Được bố mẹ dẫn đi chơi, cả Đâu Đâu, Đô Đô lẫn Lão Tam, Lão Tứ đều rất vui, còn chụp ảnh lưu niệm nữa.

Mợ cảm thấy hơi tốn kém, nhưng thấy bọn nhỏ vui vẻ nên cũng không nói gì.

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng thứ Hai, Bạch Nguyệt Quý ăn sáng xong thì lên lớp.

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ nghỉ trưa ở ký túc xá, nhưng buổi chiều tối sẽ về nhà.

Hôm nay về, bọn nhỏ nhìn thấy mẹ liền mừng rỡ.

“Từ giờ mẹ sẽ đi học vào buổi sáng, tối sẽ về nhà, các con không cần nhớ mẹ nhiều đâu nhé.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Đâu Đâu, Đô Đô gật đầu “ừm ừm”, Lão Tứ thì vui ra mặt, dĩ nhiên là cả Lão Tam cũng vậy.

Nhưng đến năm rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy Chu Dã đâu.

Không biết anh đi đâu mà vẫn chưa về.

Mãi đến gần sáu giờ, Chu Dã mới về tới nhà, còn đẩy theo một chiếc xe đạp vừa được lắp ráp xong.

Vẫn là kiểu “Đại Kim Lộc” như lần trước, anh tự đi tìm linh kiện, thuê một ông thợ già nhận làm ngoài giờ, tuy tốn hơn so với sửa ở huyện mười đồng, nhưng cuối cùng cũng lắp được chiếc xe đạp thứ hai của anh.

Dạo gần đây, anh toàn phải đi bộ hai chân.

Mặc dù bên ngoài có xe buýt, nhưng phải tốn tiền, mà giờ anh chưa có nguồn thu nhập ổn định nên không dám tiêu bậy, toàn tự đi bộ, mệt muốn chết.

Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn ủng hộ việc anh mua lại xe đạp.

Mợ cũng không phản đối.

Dù sao cháu bà nếu muốn ra ngoài tìm việc, không thể chỉ dựa vào đôi chân, có xe đạp thì đi đâu cũng tiện. Đây là khoản xứng đáng để chi.

Có xe đạp rồi, Chu Dã thật sự cũng bắt đầu chạy đi khắp nơi.

Buổi sáng ăn xong là ra cửa, thường đến chiều tối mới về.

Khoảng năm ngày thì sẽ mang về ít đồ đạc.

Gạo, mì là thứ phải có. Còn thịt trứng thì… nếu so với thời còn ở quê thì tất nhiên không bằng.

Ở quê còn có núi, Chu Dã rảnh là đi săn gà rừng, thỏ rừng, nhặt trứng gà hoang.

Tháng nào cũng đi một chuyến, mang ít thịt về tích trữ.

Hồi đó ăn uống rất ngon lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-300.html.]

Nhưng giờ không thể so được nữa.

Giờ có thịt ăn mỗi năm ngày một lần là đã quý lắm rồi.

Còn trứng gà, chẳng biết Chu Dã mua ở đâu mà lần nào cũng mang cả giỏ về, không ít chút nào, đủ cho cả nhà ăn.

Chỉ chớp mắt mà đã ở thủ đô gần ba tháng.

Tối nằm ngủ, Bạch Nguyệt Quý hỏi:

“Dạo này anh đi lại như vậy có mệt không?”

Chu Dã cười: “Mệt gì đâu. Suốt ngày chẳng có việc gì, chỉ đi dạo thôi.”

Biết anh không có việc làm, cô bèn bảo anh đi học lái xe.

Ngoài việc đi khắp nơi làm quen với địa hình thủ đô, phần lớn thời gian Chu Dã dành để học lái xe.

Mấy hôm trước, anh đã lấy được bằng lái rồi.

Có lẽ vì học được thêm kỹ năng, nên dù chưa tìm được việc, Chu Dã vẫn rất tự tin, thần thái không hề giảm sút.

Bạch Nguyệt Quý xoa nhẹ gương mặt người đàn ông này, đúng là một người chồng khiến người ta thương yêu.

“Đừng tự ép mình quá. Ra ngoài cũng đừng có mỗi trưa ăn hai cái bánh bao là xong, lỡ làm cơ thể suy kiệt rồi, có bao nhiêu tiền cũng không bù lại được đâu.”

Chu Dã hôn nhẹ lên má vợ mình:

“Anh biết rồi, mợ cũng đâu có để anh chỉ ăn hai cái bánh bao.”

Bà còn rót cho anh một bình nước quân dụng đầy, lại chuẩn bị cho anh thêm ba cái bánh bao và một quả trứng gà.

Bạch Nguyệt Quý bị mùi hương quen thuộc trên người anh hấp dẫn, liền rướn người tới đặt một nụ hôn lên môi anh.

Đó là một nụ hôn mang tính an ủi, không mang màu sắc tình dục.

Sau nụ hôn, hai người nhìn nhau với ánh mắt vô cùng thân thiết và dịu dàng.

Chu Dã ôm lấy vợ, dịu giọng nói:

“Vợ ơi, em đừng lo cho anh. Anh ra ngoài không sao đâu, anh cũng không vội gì cả, mình cứ từ từ mà đi.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu:

“Ừ. À đúng rồi, mấy hôm nay anh cố gắng về sớm một chút. Em sắp nhận được một khoản tiền nhuận bút từ nhà xuất bản, phải có người ở nhà ký nhận.”

“Tiền xuất bản?” Chu Dã nghe mà chưa hiểu rõ.

“Trước đây em có đăng một truyện tình cảm trên báo, nửa tháng trước đã hoàn thành rồi. Phía nhà xuất bản đã liên hệ, muốn in truyện thành sách phát hành, nên em sẽ có một khoản tiền bản quyền.”

Chính là loạt truyện mà cô từng gửi đăng, nhuận bút là hai đồng một ngàn chữ.

Lần đầu gửi hai vạn chữ, nhận được bốn mươi đồng. Tháng sau gửi thêm ba vạn chữ, được sáu mươi đồng.

Khi đó nhận tiền về, mợ còn ngạc nhiên lắm, vì số tiền lần này nhiều hơn trước đến một nửa.

Nửa tháng trước, cô gửi nốt hai vạn chữ cuối cùng, tổng cộng cuốn truyện tình cảm dài bảy vạn chữ đã hoàn tất.

Cô phát hiện thể loại truyện tình cảm này rất được ưa chuộng, nhuận bút cũng khá cao.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, trước đây vì xã hội còn bảo thủ, đề tài kiểu này bị hạn chế.

Giờ thì không bị cấm nữa, xu hướng đọc truyện tình cảm cũng bắt đầu thịnh hành từ năm nay.

Dù trước đây cũng có người đọc, nhưng toàn là lén lút.

Năm nay thì khác, cả xã hội đều cởi mở hơn.

Ra đường giờ đây, các cô gái mặc váy thời trang phong cách đã đầy rẫy.

Năm ngoái tuy đã có người bắt đầu ăn mặc như vậy, nhưng vẫn còn ít.

Sau một năm lan truyền, giờ thì ai cũng thấy bình thường.

Cho nên, bộ truyện tình cảm đầu tay của Bạch Nguyệt Quý đúng là “đón đầu xu hướng”.

Vừa hay được tổng biên tập của tòa soạn chú ý, sắp xếp cho đăng ở một góc trên trang báo, mỗi ngày đăng 1000 chữ.

Đừng tưởng chỉ 1000 chữ mà không đáng kể, mỗi chương đều có “móc câu”, chỉ cần đọc đoạn mở đầu là độc giả đã không nhịn được phải mua báo hôm sau để xem tiếp.

Loading...