Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 302.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 03:43:49
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chúng cháu đã đón cậu và mợlên rồi, còn Tiểu Tây, Tiểu Bắc… mấy đứa nhỏ đó trước giờ chưa từng được ông bà nội chăm sóc lấy một ngày.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Mợ nghe vậy liền bảo:

“Cháu đừng nghĩ như thế. Mấy đứa kia giờ đâu còn nhỏ nữa? Nếu còn nhỏ thì đã đành, chứ giờ lớn hết rồi, ở quê chưa biết chừng còn phải để tụi nó trông nom lại cậu mợ ấy chứ.”

Còn bên chỗ Cố Quảng Thu, dù Niên Sinh và mấy đứa nhỏ, nhưng thật ra cũng không cần bà lo lắng gì cả, hai vợ chồng lão Trương chăm sóc tụi nhỏ còn kỹ hơn cả bà.

Người thực sự cần bà với ông nhà giúp đỡ bây giờ chính là vợ chồng đứa cháu trai và cháu dâu, đang trong giai đoạn khởi nghiệp gian nan, mà lũ trẻ thì còn quá nhỏ.

Bà định bụng sẽ ở lại giúp hai vợ chồng đứa cháu ổn định cuộc sống, nuôi dạy bọn trẻ đến khi chúng lớn cả rồi, lúc đó mới cùng ông nhà quay về quê.

Dù khi ấy có già yếu không làm gì được nữa, thì nuôi ít gà, trồng chút rau để ăn vẫn không thành vấn đề.

Ngoài mấy chi phí thiết yếu cả năm thì cũng chẳng tốn mấy.

Chỉ là, bà chưa nói điều này ra, vì nếu nói thì Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lá thư đó khoảng một tháng sau đến tay đội sản xuất Cố Gia.

Đúng lúc đó là giờ trưa, cả nhà đều ở nhà nên bức thư vừa tới liền gây một phen náo động.

Chỉ vì trong thư có nhắc đến chuyện: Chu Dã giờ đã trở thành tài xế xe tải!

“Trời ơi trời ơi! Em họ đi làm tài xế xe tải rồi à?” Vợ Cố Quảng Hạ kêu lên kinh ngạc, “Cậu ấy biết lái xe tải từ bao giờ vậy?”

Cố Quảng Hạ liếc mắt nhìn vợ:

“Ở quê thì không biết, nhưng lên thủ đô thì không thể học chắc?”

“Trời ơi, đúng là không thể tin nổi! Mới lên có mấy tháng mà giờ biết lái cả xe tải, còn được làm tài xế nữa cơ đấy!” Vợ Cố Quảng Hạ không ngừng trầm trồ.

Hàng xóm nghe thấy thì cũng kéo tới, ai nấy đều ghen tỵ ra mặt, hỏi Cố Quảng Hạ:

“Mẹ cháu có nhắn gì cho chú dì không?”

“Có chứ ạ. Mẹ cháu viết trong thư là gửi lời hỏi thăm cả xóm, nói đi xa nhớ bà con lối xóm quê nhà lắm.” Cố Quảng Hạ đáp với nụ cười.

Mấy người hàng xóm nghe thế thì hài lòng lắm:

“Phải nói là mẹ cháu có phúc thật đấy. Cả đời các còn chưa được lên thành phố bao nhiêu lần, thế mà mẹ cháu giờ ở hẳn thủ đô – nơi mấy ông to bà lớn ở!”

Họ nói chuyện rôm rả một lúc lâu rồi mới tản về.

Lúc này Cố Quảng Hạ quay lại đã không thấy bóng vợ đâu nữa, bèn hỏi:

“Mẹ con lại đi đâu rồi?”

Tiểu Tây đáp:

“Mẹ bảo chuyện chú nhỏ làm tài xế xe tải to thế này, phải sang đội sản xuất Ngưu Mông báo cho chú hai biết, nên đã chạy qua đó rồi.”

Cố Quảng Hạ: “…”

Anh không quan tâm vợ mình nữa, quay sang hỏi cậu Cố:

“Bố, bố có tính đi thủ đô phụ giúp em họ một tay không?”

“Bố qua đó thì làm được gì chứ, chẳng lẽ ngồi ăn không cả ngày?” – Cậu Cố do dự.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bố qua đó giúp trông nhà để em họ yên tâm đi làm. Còn nữa, Đâu Đâu và Đô Đô giờ cũng đi mẫu giáo rồi, cần có người đưa đón – tuy việc đó nhỏ thôi. Quan trọng là em họ phải đi chạy xe nhiều ngày, mà ở nhà chỉ còn mẹ và em dâu, con nít thì còn nhỏ, thật sự khiến người ta lo lắng.” Cố Quảng Hạ nói.

“Nhưng nếu bố qua đó, em họ con sẽ phải nuôi thêm bố nữa.” Cậu Cố nói.

Dù trong thư vợ ông cũng có nhắc qua rồi, ông cũng thấy nhớ, vì ông biết tính vợ mình, miệng thì mạnh mẽ vậy chứ xảy ra chuyện gì dễ ngất ra lắm.

Lúc đó không giúp được gì còn làm người khác lo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-302.html.]

Chỉ là ông lo gánh nặng tài chính sẽ đè lên vai đôi vợ chồng trẻ.

Nuôi bốn đứa con, nuôi thêm hai ông bà già, lại còn có một cô gái giúp việc trong nhà, bao nhiêu miệng ăn chứ?

Cố Quảng Hạ hiểu được nỗi lo của bố mình, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Em họ giờ làm tài xế rồi, công việc đã ổn định, dù thư không nói cụ thể, nhưng lương ở thủ đô chắc chắn không thể thấp. Còn em dâu thì vừa học đại học, vừa viết văn – em ấy là nữ trạng nguyên đấy bố, thủ bút của em ấy rất có tiếng!”

“Cả hai người họ cộng lại chắc chắn thu nhập không đồng. Nếu bố qua đó thì cũng không thêm gánh nặng đâu.

Mà tính mẹ bố cũng biết rồi đấy, nếu thu nhập em họ không vững, dù hai vợ chồng kia có muốn bố qua, mẹ cũng không cho.

Giờ mà mẹ đã chủ động mời bố qua giúp, chứng tỏ không phải lo chuyện này nữa rồi.”

Lúc này Quảng Hạ vẫn còn đang nói chuyện với bố.

Còn vợ anh ta thì chẳng ngại vất vả, đã hớn hở chạy tới đội sản xuất Ngưu Mông khoe khoang chuyện “em họ làm tài xế xe tải”.

Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội, Lý Thái Sơn… nghe tin thì đều đi tìm, vừa hay thấy chị ta đang ngồi dưới gốc cây đại thụ, hào hứng khoe khoang ầm ĩ.

“Chị dâu này, đi xa thế mà không ghé vào nhà em uống ly nước à?” Trương Xảo Muội lên tiếng.

Dù quan hệ với chị dâu không tốt mấy, nhưng mặt mũi vẫn phải giữ.

Vừa thấy họ đến, Vợ Cố Quảng Hạ liền cười tươi rói:

“Không phải thấy mấy chị em này tò mò chị qua đây làm gì sao, nên chị mới ngồi tám chuyện với họ chút xíu. Đang định đi tìm mọi người đây mà.”

Lý Thái Sơn không kìm được, hỏi ngay:

“Anh Dã của tôi thật sự làm tài xế xe tải ở thủ đô rồi hả?”

“Thật mà! Mới lên có mấy tháng thôi đó, đã thi được cái bằng lái gì đó, rồi xin được công việc này luôn rồi! Mà là việc ở thủ đô cơ đấy! Mọi người không biết cậu ấy giỏi cỡ nào đâu!” Vợ Cố Quảng Hạ kể như khoe.

Lý Thái Sơn nói:

“Anh Dã giỏi, tôi biết bao nhiêu năm nay rồi, anh ấy vốn luôn lợi hại vậy mà!”

“Mẹ thì sao? Còn Nguyệt Quý với mấy đứa nhóc Đâu Đâu, Đô Đô thế nào?” Trương Xảo Muội hỏi.

“Đều tốt cả! Lần này gửi thư là vì em họ nói muốn mời bố qua giúp một tay, vì Chu Dã phải lái xe đi công tác, trong nhà toàn phụ nữ với con nít, lo lắng lắm.” Vợ Cố Quảng Hạ cũng kể luôn việc chính, rồi quay sang hỏi hai vợ chồng Quảng Thu:

“Chị thì thấy để bố đi là nên lắm. Giờ chính là lúc em họ cần bố mẹ giúp đỡ nhất. Hai người nghĩ sao?”

Trương Xảo Muội nhìn chị dâu đang tỏ vẻ “người tốt”, nói:

“Nếu chị với anh không phản đối, thì bọn em đương nhiên cũng không có ý kiến gì, việc này còn cần hỏi à? Chỉ có điều… nếu bố cũng qua đó, thì liệu có áp lực quá không?”

Tính sơ sơ thì biết bao nhiêu miệng ăn?

Chưa kể còn phải trả thêm lương cho Lý Đại Ni nữa.

Vợ Cố Quảng Hạ đáp:

“Cái này thì em không rõ lắm. Nhưng em họ với em dâu bản lĩnh vậy, nếu họ không lo nổi thì đã không đề nghị bố qua rồi, cần gì tụi mình phải lo thay? Chắc chắn họ tính toán kỹ cả rồi. Chị về sẽ nói với bố là mọi người cũng đồng ý nhé. Lát nữa anh Quảng Hạ còn viết thư gửi đi nữa, mọi người có gì muốn nhắn thì bảo chị mang theo luôn?”

Trương Xảo Muội nói:

“Chỉ cần mẹ với Nguyệt Quý, mấy đứa Đâu Đâu, Đô Đô vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Nhớ gửi lời hỏi thăm giùm tụi em.”

Lý Thái Sơn cũng nói:

“Chị mang giúp em lá thư này gửi cho anh Dã nhé. Tôi đã dán sẵn tem rồi, mọi người không cần mua lại đâu.”

Nói rồi cậu lấy bức thư từ trong túi ra, trong đó còn có thư chị dâu gửi cho cô cháu gái Lý Đại Ni nữa.

“Được rồi.” Vợ Cố Quảng Hạ nghe nói đã dán tem sẵn thì càng vui, nhận lấy thư ngay.

Tám chuyện đã đời ở đội sản xuất Ngưu Mông xong, chị ta mới hài lòng quay trở về.

Loading...