Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 303.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:05:02
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Vợ Cố Quảng Hạ trở về, tin tức đương nhiên lan rộng khắp đội sản xuất Ngưu Mông.
Mọi người thi nhau bàn tán về bản lĩnh của Chu Dã.
Ai nấy đều nói, người có năng lực đi đến đâu cũng phát huy được, mới mấy tháng trước còn là một “gã trai quê” ở làng, mà giờ đã là tài xế xe tải ở thủ đô rồi!
Ngay cả lão đội trưởng cũng có cảm giác rằng:
Đội sản xuất Ngưu Mông sau này e là sẽ xuất thân một nhân vật nổi bật.
Ban đầu còn tưởng Chu Dã mãi chỉ là người ở quê, ai ngờ bây giờ lên được tận thủ đô, một nơi lớn như vậy, lại có vợ làm hậu thuẫn, để anh yên tâm lao về phía trước.
Cứ nhìn vào bản tính Chu Dã, sau này thể nào cũng sẽ phất lên như diều gặp gió.
Nghĩ đến đó, lão đội trưởng lại nhớ đến anh cả Chu – Chu Xuyên, rồi khẽ lắc đầu.
Tuy là anh em ruột, nhưng đúng là cháu giống cậu – Chu Xuyên giống hệt hai ông cậu ruột, đều là cùng một cái đức hạnh.
Đem ngọc quý xem như sỏi đá, không coi em trai ra gì.
Trước kia không xem trọng em trai, chỉ sợ bị kéo lùi danh tiếng, nhưng lão đội trưởng là người chứng kiến hai anh em lớn lên, nói một câu công bằng thì: Chu Dã chưa từng lợi dụng anh mình lần nào.
Ngay cả lúc mẹ hấp hối, Chu Xuyên làm anh cả, cũng không chịu bỏ tiền ra cứu, cuối cùng chính Chu Dã phải bán thân lấy 200 đồng để chạy chữa cho mẹ.
Sau đó, khi ra tù, anh còn trắng tay ra khỏi nhà, chẳng hề tranh chấp bất cứ thứ gì với anh trai.
Chuyện sau này thì ai cũng biết, lòng người là thứ thử một lần là rõ ngay.
Giờ hai anh em trở mặt như người xa lạ, gặp mặt còn không buồn chào.
Nhưng người chịu thiệt là ai?
Rõ ràng chính là Chu Xuyên, người chẳng ra dáng làm anh.
Trong lúc cả đội đang bàn tán rôm rả, Chu Xuyên và vợ làm sao mà không biết?
Chu Xuyên mặt mày khó chịu, ăn đại vài miếng rồi vào buồng nằm, bắt đầu nghĩ về cuộc đời mình: Rốt cuộc là mình sai ở đâu? Tại sao bao năm qua cứ như nước tù, mãi không ra khỏi cái làng này? Còn thằng em, dựa vào đâu lại gặp được may mắn thế?
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Xuyên vẫn đổ lỗi cho… phụ nữ.
Nhìn vợ chồng em trai mà xem – vợ của Chu Dã đúng là vượng phu!
Chu Dã cho dù có là con giun không có chí, cũng được vợ giúp mà hóa rồng.
Còn vợ mình thì sao?
Nếu cô ta có được một phần mười vận may vượng phu như người ta, mình đâu đến nỗi thảm thế này!
Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Xuyên nhìn vợ liền đầy chán ghét, soi mói.
Vợ Chu Xuyên thì cũng uất ức không kém, vốn đã oán mình số khổ, nếu không đâu đến nỗi lấy phải một người kém cỏi bị người ta đem ra so sánh đến nát mặt.
Thế mà chị ta còn chưa oán trách Chu Xuyên, Chu Xuyên lại quay ra trách ngược chị ta trước!
Hai người ngay lập tức cãi nhau to trong nhà, suýt nữa còn động tay chân, may mà Chu Tam Đản can thiệp kịp thời.
Nhưng từ đầu đến cuối, cả hai vẫn nhìn nhau chướng mắt vô cùng.
Còn Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha thì đã quen với cảnh bố mẹ cãi nhau, chẳng lấy làm lạ.
Bên phía hai nhà bác cả Cố và bác Hai Cố thì trong lòng cũng không yên.
Bởi vì đứa cháu trai trước đây không được xem trọng, giờ đã thật sự trở nên có tiền đồ.
Lấy được một cô vợ “nữ trạng nguyên”, được dắt lên tận thủ đô.
Trước đây, khi họ còn chê cười anh vì “ăn bám vợ”, “vô dụng”, thì giờ sự thật lại như cú tát thẳng mặt.
Chỉ vài tháng thôi mà đã thi lấy bằng lái, làm tài xế rồi, đã vậy còn gửi thư bảo muốn đón cả cậu Cố lên thủ đô để dưỡng già nữa!
“Lúc trước bà mang trứng tới tận cửa nhà mà sao không đưa đi? Còn nghe lời con mụ xui xẻo nhà Chu Xuyên xúi bậy! Không biết nó ghét chúng ta thân thiết với thằng cháu giỏi à!” Bác cả Cố cả tức đến chửi ầm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-303.html.]
Bác dâu cả thì sợ ông – hồi trẻ từng bị đánh nhiều, nên giờ chỉ biết cúi đầu nhận lỗi:
“Không phải tôi… Lúc đó tôi định đi rồi mà, chỉ là nhà lão nhị níu kéo mãi không cho. Mà cũng là tôi hồ đồ, lỗi là ở tôi.”
Bà tuyệt đối không dám nhắc đến việc ông cũng trốn tránh trách nhiệm, nhận lỗi nhanh đến mức làm người ta nghẹn họng.
Bác cả Cố nghẹn lời, suýt nữa không thở nổi, định đánh mà chẳng có chỗ xuống tay, cuối cùng chỉ biết chửi:
“Sau này ít qua lại với nhà bên đó thôi! Không biết đám đó là cái loại gì à!”
Chính lão nhị là người không ít lần nói xấu cháu trai giỏi sau lưng ông, khiến ông nghe riết rồi xa cách luôn với thằng cháu.
Nhà Bác hai Cố cũng chẳng khá hơn là bao – nhưng vợ bác Hai thì khác, bà không chịu nhịn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bà lập tức bật lại ông:
“Đừng có đổ hết lên đầu tôi! Hồi đó là ai không chịu bỏ tiền cứu mẹ nó? Là ai để nó phải bán thân cứu mẹ rồi ngồi tù? Sau đó nó ra tù, nó không trách móc, còn đến nhà chào hỏi, vậy mà ông không thèm gặp! Giờ quay ra đổ lỗi tôi đem trứng đến tận cửa rồi lại mang về là lỗi của tôi? Thôi đi!”
Vợ của Bác hai Cố thì chẳng chịu nhịn như vợ Bác cả Cố, lập tức cãi tay đôi với chồng.
Hai người lớn tiếng to tiếng nhỏ, rồi còn động tay động chân, một người cầm chổi, một người cầm cây gậy nhóm lửa, sẵn sàng một trận cho rõ ràng.
Tất nhiên là cuối cùng không đánh được, vì các con trai chạy vào can ngăn.
Chỉ tiếc là… quan hệ thân thích với họ hàng ở thủ đô, e là thật sự chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.
Chuyện hai nhà gây rùm beng thế này tất nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt hàng xóm láng giềng, ai nấy đều hóng hớt nhiệt tình.
Nhưng thứ mọi người quan tâm nhất, vẫn là chuyện cậu Cố được đón lên thủ đô.
Đã là cháu trai chủ động gửi thư mời, chứng tỏ thật sự cần ông giúp đỡ, vậy thì ông nhất định sẽ đi.
Nhưng cũng không thể tay không lên ăn nhờ ở đậu nhà cháu.
Ông chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tùy thân, sau đó gửi điện báo cho cháu trai ở thủ đô, rồi đổi hai bao tải gạo ở đội sản xuất Ngưu Mông, gánh gạo lên tàu hỏa.
Chỉ cần mua được vé tàu, ông có thể tự mình đi được. Hồi trẻ ông từng đi tàu hỏa với em rể Chu Tuấn Sinh một lần rồi.
Tuy đã nhiều năm, nhưng không đến mức không biết gì cả.
Từ thành phố của ông đến ga tàu thủ đô chỉ mất một ngày, rất nhanh.
Chu Dã lái xe tải của đơn vị đến tận nhà ga đón ông.
Không ngờ lại thấy cậu Cố gánh hai bao tải gạo to tướng từ tàu đi ra.
“Trời ơi, cậu ơi! Cậu sợ cháu không nuôi nổi cậu sao mà còn phải mang cả gạo lên thế này, không thấy mệt à?” Chu Dã vội vàng chạy tới đỡ lấy.
Thấy cháu trai, lòng cậu Cố lập tức yên tâm hẳn.
Ông cười vui vẻ:
“Gạo này là cậu mua ở đội Ngưu Mông các cháu, không cần tem phiếu, giá lại rẻ. Quảng Hạ với Quảng Thu còn đưa cậu ra ga nữa kìa. Trên đường cậu không gánh đâu, nên không mệt.”
Đã mang theo rồi, Chu Dã còn biết nói gì nữa, đành gánh gạo lên xe, rồi đỡ cậu Cố leo lên thùng xe luôn.
Đây là lần đầu tiên cậu Cố được ngồi xe tải như vậy, ngồi bên cạnh nhìn cháu trai vừa lái xe vừa trò chuyện, ông cười suốt cả đường.
Cháu trai sống ở đây rõ ràng là rất ổn, nhìn sắc mặt còn có vẻ hồng hào hơn trước, thân thể không hề gầy đi.
Mà quan trọng nhất, một chiếc xe tải to như vậy, cháu trai lại lái vững vàng vô cùng!
Cái dáng vẻ đầy phong độ ấy, nhìn mà thấy mừng trong lòng.
Không bao lâu đã về đến nhà.
Chu Dã đỡ cậu Cố xuống xe, rồi gánh hai bao gạo về tận nhà.
Mợ Cố đứng ngay ở cổng chờ, vừa thấy hai cậu cháu về thì mừng rỡ ra mặt:
“Ông nó! Ông đến rồi à?”