Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 304.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:05:59
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mợ, mợ dẫn cậu vào làm quen dần với chỗ mới nha, cháu còn phải đến xưởng chở chuyến hàng nữa.” Chu Dã nói khi gánh hai bao gạo vào kho, xong xuôi rồi quay ra.
Mợ pha cho anh một bát nước mật ong rồi nói:
“Được rồi, cháu cứ lo việc đi, nhớ cẩn thận trên đường.”
Uống xong, Chu Dã cũng chào cậu Cố một tiếng rồi vội vã rời đi.
Lúc này cậu Cố mới có thời gian quan sát kỹ dáng vẻ của vợ mình.
Người bạn đời bao năm – từ lúc lên thủ đô, diện mạo và tinh thần thay đổi hẳn.
Trông tươi tắn, sáng sủa hơn mấy tuổi, giống như một bà cụ thành thị thực thụ.
“Nhìn cái gì thế?” mợ hỏi.
“Cuộc sống ở đây tốt đấy.” cậu Cố đáp.
“Chứ còn gì nữa!” bà cười tươi, ngoài việc thi thoảng nhớ quê, thì chẳng còn gì phải bận tâm.
Cậu Cố cũng mỉm cười, rồi nhìn quanh sân nhà.
Tuy không rộng như nhà ở quê, nhưng cũng không hề nhỏ, liền hỏi:
“Thuê cái sân thế này mỗi tháng hết bao nhiêu?”
“Tiền thuê mỗi tháng 5 đồng.” mợ vừa nói, vừa rót cho ông một ly nước mật ong – là mật ong mà cháu trai mang từ ngoài về.
Nghe vậy, cậu Cố liền há hốc mồm, “Năm đồng một tháng? Vậy chi tiêu mỗi tháng hết bao nhiêu chứ?”
Tiền thuê sân nhà đã năm đồng, thuê cô bégiúp việc cũng tốn 10 đồng/tháng, còn bao nhiêu chi phí ăn uống sinh hoạt nữa chứ?
“Cả tiền ăn uống sinh hoạt, cộng lương trả cho Đại Ni, rồi tiền học của Đâu Đâu với Đô Đô nữa, tính ra mỗi tháng khoảng 60 đồng.”
Thật ra nếu chi tiêu theo mức tiết kiệm của bà, thì chỉ cần khoảng 25 đồng một tháng là đủ sống.
Nhưng như vậy thì chắc chắn ăn uống sẽ thiếu chất, vì nhà này đông người, riêng tiền gạo mỗi tháng cũng không nhỏ.
Nhưng cháu trai và cháu dâu đều không muốn bà phải quá tiết kiệm.
Vậy nên gạo, thịt, trứng đều do Chu Dã tự lo từ nguồn riêng; bà chỉ cần ra chợ mua rau, cá.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bà cũng từng hỏi giá cả để tính toán, nên tổng cộng một tháng chi phí ăn uống tầm 40 đồng.
Cộng thêm lương cho Đại Ni, và tiền học cho tụi nhỏ, tổng lại cũng ngót nghét 60 đồng.
Nghe đến đây, cậu Cố hít vào một hơi lạnh:
“Chi tiêu 60 đồng một tháng? Mức lương bình thường có đủ ăn không?”
Mợ xua tay bảo ông đừng lo:
“Nguyệt Quý giờ mỗi tháng nhuận bút cũng được 40–50 đồng, lúc nhiều còn được hơn 100 đồng. Bình quân trên 60 đồng, đủ nuôi cả nhà rồi, còn chưa tính lương của A Dã – dù chỉ là công nhân thời vụ cũng được 30 đồng/tháng.”
“Bà đúng là bị ‘bay’ mất rồi!” cậu Cố sốt ruột “Dù bọn trẻ có kiếm được tiền đi nữa, cũng không thể tiêu thoải mái thế được. Chi tiêu 60 đồng một tháng là quá nhiều! Bà không biết tiết kiệm cho chúng à?”
“Có tiết kiệm đấy chứ!” bà đáp “Nhưng mà cũng tiết kiệm hết mức rồi. Đâu Đâu, Đô Đô còn nhỏ, chẳng lẽ không cho tụi nó ăn trứng, ăn thịt để lớn? A Dã làm lái xe, cần thể lực, chẳng lẽ không bồi bổ? Nguyệt Quý đi học vất vả, còn viết văn, không lẽ để ăn uống qua loa? Còn chuyện tụi nhỏ đi mẫu giáo cũng là cần thiết, con cái người ta ở thủ đô đều đi học, không thể để tụi nó thua ngay từ vạch xuất phát. Sau này còn phải vào đại học nữa kia!”
Không thể không nói, cậu Cố bị mấy câu này làm lung lay mạnh.
“Tôi biết là ông thương lũ nhỏ, nhưng cũng đừng có lắm lời quá. Trẻ con thời nay có suy nghĩ riêng của tụi nó, mình bớt can thiệp đi.” bà nói thêm.
Bà còn chưa kể cho ông nghe chuyện cháu dâu mỗi cuối tuần đều dẫn tụi nhỏ ra ngoài chơi, rồi ăn hàng ăn quán nữa kia!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-304.html.]
“Tôi không càm ràm đâu… nhưng mà, tiêu 60 đồng một tháng, vẫn là hơi choáng đấy.” cậu Cố vẫn chưa hết sợ.
Nhà nông một năm trời mới được chia bao nhiêu tiền đâu, thế mà cháu trai chỉ mới lên thủ đô chưa bao lâu, một tháng đã tiêu sạch 60 đồng.
Ở quê mà ông biết sớm như thế, chắc chắn sẽ không dám đi.
“Thật ra, lên thủ đô xong chất lượng cuộc sống còn giảm ấy chứ. Ở quê trước kia sống sung túc hơn nhiều.”
Ở quê, thịt thà đầy đủ, không ăn hết còn phải để tủ lạnh, muốn ăn lúc nào cũng có.
Còn giờ, tụi nhỏ năm ngày mới được ăn một bữa thịt, mà cũng chỉ đủ nấu một nồi.
Chỉ có trứng là vẫn ăn đều mỗi ngày.
Cậu Cố: “…”
“Trước kia ở quê ăn uống vậy cũng không thấy nghèo đi, nên giờ cũng khỏi lo lắng nhiều, ổn lắm rồi. Không thì tôi đâu dám gọi ông lên, thêm một người ăn cơm nữa.” mợ nói.
Ông chỉ biết cười khổ, bà thì chẳng buồn để tâm vì đã sống cùng vợ chồng cháu trai nhiều năm, hồi mới lên thủ đô bà cũng chưa quen, nhưng con người dễ thích nghi lắm, giờ thì mọi chuyện đã thành thói quen rồi.
Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, cháu trai và cháu dâu có khiến bà phải lo lắng thật sự chút nào không?
Hoàn toàn không nhé! Tất cả chỉ là bà lo thừa thôi.
Bà còn không biết là ở quê, hai vợ chồng nhỏ ấy đã dành dụm được từng ấy tiền rồi cơ đấy!
Lên thủ đô này làm ăn, không chỉ không phải tiêu đến tiền cũ, mà thỉnh thoảng còn gửi tiết kiệm thêm được nữa!
Vậy thì còn lo gì nữa?
Chỉ cần giúp trông nom cho cái gia đình nhỏ ấy ổn thỏa, để hai vợ chồng có thể chuyên tâm đi làm, đi học, vậy là đã không uổng công hai ông bà lên đây rồi.
Còn cậu Cố thì chỉ than phiền đôi câu với vợ cho có, chứ với đời sống vợ chồng cháu trai thì ông chẳng bao giờ can thiệp, với hai đứa con trai ruột ông còn không quản nhiều là khác.
Mợ liền đi múc nước cho ông rửa mặt, tắm gội.
Cậu Cố vừa mới tắm xong, bên ngoài Lý Đại Ni đã dắt Lão Tam và Lão Tứ về nhà.
Tất nhiên Sư Tử cũng về cùng.
Giờ đây, Sư Tử đã quen thuộc hết khu vực quanh đây, mà tụi trẻ cũng rất thân với nó, ai cũng biết đó là “vệ sĩ riêng” của Lão Tam và Lão Tứ, đứa nào mà chẳng ghen tị muốn chết!
Do hai nhóc còn nhỏ nên không nhớ nổi cậu Cố, nhưng có bà giới thiệu, hai cậu bé cũng nhanh chóng quen lại, vì dù gì cậu Cố không có mặt, nhưng cái tên “cậu” thì suốt ngày được Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ nhắc đến.
Đặc biệt là Lão Tứ, ôm lấy chân ông mà ngọt xớt gọi từng tiếng “ông ngoại ơi”, làm cậu Cố rung rinh hết cả tâm hồn.
Còn Lão Tam thì lạnh lùng hơn hẳn, vì không quen lạ ai là không than, tính cách thằng bé xưa giờ vẫn vậy, không dễ gần.
Đến chiều, Lý Đại Ni lại đi đón Đâu Đâu và Đô Đô về.
Vì trước đó đã nói với hai đứa rằng cậu Cố đến, nên chưa kịp vào cửa, tiếng gọi “Ông ngoại ơi” đã vang khắp sân.
Hai anh em chạy về nhà, vô cùng hào hứng.
Lão Tam và Lão Tứ không nhớ gì, nhưng hai anh lớn vẫn còn nhớ, nên rất nhiệt tình.
Cậu Cố nhìn hai đứa bé đeo cặp sách nhỏ trên lưng, từ sau khi lên thủ đô thì cao lớn hơn hẳn, lại mặc đồ đẹp, ăn mặc chỉnh tề, trông chẳng khác gì trẻ con thủ đô, hoạt bát khỏe mạnh, nhìn là thấy thích.
Lòng cậu Cố như nở hoa, sung sướng không nói nên lời.
Sau đó, Bạch Nguyệt Quý cũng về tới nhà, mà hôm nay Chu Dã cũng tranh thủ về sớm, mới sáu giờ đã có mặt.
Đã vậy còn mua mang về một con vịt quay nữa!
Hôm nay là ngày cậu Cố đến nhà, dĩ nhiên phải ăn một bữa cơm đoàn viên thật đàng hoàng, ấm cúng!