Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 307.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:09:57
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đổng Kiến và Sở Sương về quê ra mắt bố mẹ hai bên, còn Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý thì tiếp tục cuộc sống ở thủ đô.
Phải nói rằng mùa hè ba tháng nóng đỉnh điểm ở thủ đô này đúng là nóng đến phát điên.
So với quê nhà thì cũng chẳng kém là bao. Quê nhà đất rộng người thưa, chỉ cần ngồi trước cửa nhà dưới bóng râm, có gió thổi qua là mát rượi. Nhưng ở đây vì sống trong khu ngõ nhỏ, xung quanh toàn là nhà cửa san sát, nên gió gần như không vào được.
Thi thoảng mới có một luồng gió thổi qua, mà đến cũng rất nhanh rồi tắt.
Nói thật là nóng đến ngột ngạt.
May mà có đá để hạ nhiệt. Buổi tối đặt sẵn đá vào phòng, mỗi phòng một thau, đặt vào từ trước, đến lúc đi ngủ là trong phòng mát lạnh dễ chịu.
Thêm nữa là bình thường có nấu chè đậu xanh để trong tủ lạnh, mua thêm dưa hấu với trái cây từ bên ngoài về giải nhiệt, sống như vậy cũng tạm ổn.
Dĩ nhiên đó là theo đánh giá của Bạch Nguyệt Quý.
Nhưng cậu Cố và mợ thì lại không thấy vậy. Họ chẳng cảm thấy thời tiết này có gì là khó chịu cả, giờ không cần đi làm đồng nữa, thế thì có gì mà than khổ? Cầm quạt mo, ngồi trước cửa hóng gió, không phải là đang hưởng phúc đó sao?
Dù vậy, sợ cậu Cố cảm thấy buồn chán, Chu Dã còn lấy mấy việc từ xưởng giày về cho ông làm, dán đế giày thuê, giá rất thấp, một ngày chỉ kiếm được ba bốn hào.
Bạch Nguyệt Quý cảm thấy như vậy là cực thân, nhưng người hiểu cậu Cố nhất lại là cháu trai Chu Dã.
Sau khi nhận được mấy mẻ đế giày từ xưởng mang về, cậu Cố làm rất hăng say. Lại có thêm mợ Cố phụ một tay, một ngày cũng kiếm được năm sáu hào.
Có việc làm, tinh thần mợ Cố phấn chấn hẳn lên.
Trước đây, ông chỉ phụ đưa đón Đâu Đâu, Đô Đô, rồi trông thêm lão tam với lão tứ. Bạch Nguyệt Quý cũng thường mang báo về cho ông đọc, còn gợi ý ông ra công viên đi dạo, vậy mà ông vẫn thấy thiếu thiếu điều gì đó.
Chủ yếu là vì suốt ngày chỉ ăn mà không kiếm được đồng nào.
Giờ có việc tay chân, dù tiền công không cao, nhưng ít ra có chút thu nhập, ông thấy vui vẻ hẳn, cũng thấy có sức sống hơn.
Mà Chu Dã mang về cho ông làm không chỉ có đế giày, còn có một số vải vụn, cần cắt chỉ thừa, cũng được tính tiền công.
Chu Dã dặn cậu Cố và mợ không được nói ra ngoài, vì trong xưởng không có nhiều việc dạng này, mà người ta chịu giao cho làm là bởi vì anh là tài xế trong xưởng.
Đúng vậy, tài xế Chu đã chính thức được biên chế. Mới có hơn hai tháng mà anh đã chuyển từ tài xế tạm thời thành tài xế chính thức thuộc biên chế nhà máy.
Tuy còn chưa quá rành rẽ với công việc vận chuyển, nhưng Chu Dã dự định sẽ tiếp tục làm thêm một thời gian nữa, rồi sau đó tính tiếp.
Anh không định làm tài xế mãi, một phần vì quá bận, phần quan trọng hơn là đồng lương cố định kia thực sự quá bèo bọt, không đủ tiêu xài.
Chuyện này, anh cũng đã nói với vợ rồi.
Bạch Nguyệt Quý tất nhiên là ủng hộ vô điều kiện: “Anh tự quyết định là được.”
Nếu làm tài xế chỉ là tạm thời, thì chuyện mang việc về nhà cho cậu Cố làm, lại khiến Bạch Nguyệt Quý thấy nghi ngờ.
Thời buổi này, đã có kiểu khoán ngoài như thế sao?
Cô cũng không giấu giếm nghi ngờ, quay sang đánh giá Chu Dã một hồi.
Chu Dã cắn răng không nói ra, cuối cùng vẫn phì cười.
Anh ôm vợ ngả xuống giường.
Bây giờ lão tam và lão tứ cũng đã chuyển sang ngủ chung phòng với Đâu Đâu và Đô Đô, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, muốn “lăn lộn” thế nào cũng được.
Sau khi xong chuyện, Bạch Nguyệt Quý mềm nhũn hỏi anh có phải đang làm gì lén cô không?
Chu Dã lúc đó mới nhỏ giọng kể chuyện.
Trong xưởng có mấy cái máy may cũ bị trả về, anh đã dùng giá phế liệu để mua lại bốn cái từ xưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-307.html.]
Sau đó anh gom luôn số vải bị loại của nhà máy, chuyện này phải mất khá nhiều công sức, kết thân với người ta lâu lắm, còn mời ăn uống, quà cáp đủ kiểu mới lấy được.
Không chỉ có vải, cả mấy đế giày bị loại cũng được anh lấy hết về.
Mấy thứ này được anh chở đến một căn phòng nhỏ mà anh thuê riêng. Hiện tại, anh mới chỉ thuê hai công nhân lớn tuổi đã nghỉ hưu đến làm, may quần áo, làm giày dép.
Chỉ là thấy cậu Cố rảnh rỗi quá, nên mới mang về một ít cho ông làm thêm thôi.
Cũng không ngờ, chỉ vì vậy mà bị vợ phát hiện ra manh mối.
Chu Dã vui vẻ không thôi, cảm thấy vợ mình đúng là quá lợi hại, anh vừa động ý là cô đã nhìn ra ngay anh muốn làm gì rồi.
Sao mà anh không mê nổi cơ chứ?
Bạch Nguyệt Quý đẩy anh ra, nóng c.h.ế.t đi được mà còn cứ ôm lấy người ta, mau tránh ra một chút!
Chu Dã bật cười, nhưng thấy vợ thật sự nóng không chịu nổi, anh cũng đành tạm thời buông tay để cô nghỉ ngơi.
Bạch Nguyệt Quý mới nói:
“Giờ không cho phép làm mấy chuyện thế này đâu, nếu để người ta biết được, e rằng anh sẽ mất việc đấy.”
“Anh biết chứ, nên mới chọn hai công nhân nghỉ hưu nhưng tay nghề giỏi, trong nhà lại có cháu nhỏ cần nuôi, nên họ rất trân trọng công việc này, làm việc cũng rất chăm chỉ.” Chu Dã đáp.
Anh đâu có ngu mà tự rước họa vào thân, nên khi tuyển người đã sàng lọc rất kỹ càng.
Anh đã đi qua khu công nhân mấy lần, hỏi thăm dò xét đủ kiểu, cuối cùng mới chốt được hai người này.
Quả nhiên không uổng công anh tốn hai lon trái cây đóng hộp để lấy được thông tin, hai bác công nhân này đúng là lựa chọn sáng suốt. Một tháng trả họ ba mươi đồng, làm từ sáng đến chiều.
Dù vậy vì họ đã lớn tuổi, Chu Dã cũng có lương tâm. Anh chỉ yêu cầu làm việc theo khung giờ hành chính như trước kia là được, buổi trưa cho về nghỉ, buổi tối cũng không cần làm thêm. Chỉ cần ban ngày hoàn thành phần việc là đủ.
Bạch Nguyệt Quý lại hỏi:
“Anh làm việc này được bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, chắc khoảng một tháng.”
“Thế hàng hóa anh bán đi đâu?”
Chu Dã đáp:
“Các cửa hàng, giao cho mấy cô bán hàng – họ bán thì được ăn phần trăm.”
Bạch Nguyệt Quý cười, đúng là tên đàn ông này vừa thông minh vừa ranh mãnh, đến cả cách này mà cũng nghĩ ra được.
“Làm sao sao biết người ta chịu giúp anh bán hàng chứ?”
“Quầy hàng chỉ nhận được chút lương c.h.ế.t đói, ai mà không muốn kiếm thêm đồng nào hay đồng nấy? Hàng của anh không cần tem phiếu, chất lượng thì hơi thô chút nhưng giá rẻ, dễ bán. Một đôi giày họ được chia năm hào, một bộ quần áo thì được một đồng. Mỗi ngày chỉ cần bán cho anh một hai đôi giày hoặc một hai cái áo, cuối tháng thu nhập còn chẳng thua gì lương chính. Họ không ngốc đến mức từ chối đâu.”
Đúng là nhìn thấu lòng người, thiên hạ xôn xao vì lợi mà đến, hỗn loạn vì lợi mà đi.
Bạch Nguyệt Quý hỏi tiếp:
“Thế anh đã chạy bao nhiêu cửa hàng rồi?”
Chu Dã cười toe toét:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chuyện gì cũng không giấu nổi vợ anh được. Cũng không nhiều lắm đâu, tầm hơn mười chỗ thôi.”
Hơn mười cửa hàng, nhân viên quầy hàng giúp anh bán hàng, vậy thì một tháng lời lãi được bao nhiêu đây?
“Anh chưa tính toán nữa, hay là… vợ tính giùm anh đi?” Chu Dã liền lấy cuốn sổ ghi chép sổ sách ra, đưa cho vợ.
Bạch Nguyệt Quý còn không biết rõ à? Tên này rõ ràng là đang muốn khoe của đây mà!
Nhưng cô vẫn phối hợp rất vui vẻ, nhận lấy cuốn sổ:
“Được, để em tính cho anh.”