Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 308.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:10:10
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ có thói quen ghi sổ chi tiêu, có một cuốn sổ riêng để ghi chép thu nhập và chi tiêu trong gia đình.
Thu nhập là nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý và tiền lương của Chu Dã. Còn phần chi tiêu thì không phải kiểu mua gì cũng ghi rõ từng món, mà là ghi tổng số tiền chi ra trong tháng, đến cuối tháng còn lại bao nhiêu hoặc vượt bao nhiêu thì ghi lại như vậy thôi.
Còn cuốn sổ nhỏ của Chu Dã thì không nằm trong sổ chung của gia đình, mà là sổ riêng anh dùng để ghi chép các khoản thu chi từ công việc riêng của mình.
Tuy chữ viết của anh vẫn khá ngoáy, nhưng khoản ghi chép sổ sách thì lại rất rõ ràng.
Ví dụ: mua máy may hết bao nhiêu tiền, thuê người sửa, thay linh kiện mất bao nhiêu nữa, rồi đến chi phí thuê nhân công v.v… Đó là phần chi tiêu. Phần thu nhập thì ghi cụ thể ở cửa hàng bán được bao nhiêu đôi giày, bao nhiêu bộ quần áo. Từng cửa hàng không ghi tên mà đánh số: trung tâm số 1, trung tâm số 2…
Sau mỗi cửa hàng là khoản thu nhập tương ứng từ đó.
Phải nói là ghi chép rất rõ ràng, rất có đầu óc làm ăn.
Bạch Nguyệt Quý xem hết một lượt, đến cuối cùng thì thấy dòng tổng kết thu nhập cho tới thời điểm hiện tại,tổng cộng là 230 đồng, chưa tính lẻ.
“Đây là thu nhập của khoảng hai mươi ngày.” Chu Dã liếc nhìn vợ rồi nói. Mà thu nhập vẫn đang tăng đều. Anh còn tính nhờ hai bác công nhân kia giới thiệu thêm vài người đáng tin, chứ hiện tại làm không kịp bán rồi.
Bạch Nguyệt Quý trước tiên là gật đầu tán thưởng:
“Rất giỏi, đầu óc linh hoạt, đi trước cả khối người rồi đó.”
Chu Dã được vợ khen là cười toe toét như trẻ con được kẹo. Nhưng vừa cười xong đã nghe vợ hỏi tiếp:
“Nếu em không phát hiện, có phải anh định giấu số tiền này làm quỹ riêng không?”
Chu Dã sững người trong chốc lát, sau đó lập tức giơ tay thề thốt:
“Nếu anh – Chu Dã – mà dám giấu vợ làm quỹ đen, thì anh sẽ…”
“Thôi thôi được rồi.” Bạch Nguyệt Quý vội ngắt lời anh. Cô chỉ định chọc anh chút thôi, ai ngờ anh lại nghiêm túc đến mức định thề độc.
“Vợ à, mấy chuyện khác em có thể nghi ngờ, nhưng lòng anh đối với em là trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi rọi. Em không được nghi ngờ anh nha!” Chu Dã nói xong thì giải thích tiếp:
“Sở dĩ chưa nói là vì anh nghĩ tạm thời cũng chưa kiếm được bao nhiêu, mới có hơn hai trăm đồng, em còn chẳng buồn ngó. Anh tính âm thầm tích góp đến lúc đủ một vạn đồng rồi mới nói với em, cho em một bất ngờ lớn cơ mà.”
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền dịu giọng, mỉm cười nói một câu:
“Gặp được anh đã là bất ngờ lớn nhất trong đời em rồi. So với điều đó, những bất ngờ khác đều chẳng thể khiến em cảm động nổi nữa.”
Muốn lay động trái tim của một người đàn ông, đôi khi chỉ cần một câu nói.
Chu Dã lập tức vứt sổ sách gì đó sang một bên, kéo vợ lên giường, bắt đầu cho cô biết “bất ngờ lớn” mà anh nói… là lớn cỡ nào.
Đêm đó đúng là “trêu chồng một lúc sướng, trêu mãi sướng mãi”.
Nhưng sáng hôm sau thì hậu quả đến liền, Bạch Nguyệt Quý ngủ liền một mạch đến tận trưa.
Lúc đó, lão tứ đã ăn sáng xong, còn ra ngoài chơi một vòng rồi quay về uống nước, mà mẹ vẫn chưa dậy.
“Mẹ cháu có bị ốm không vậy ạ?” lão tứ hỏi mợ. Vì hôm qua mẹ còn hứa hôm nay sẽ đưa đi chơi cơ mà.
Mợ vừa dán đế giày vừa đáp:
“Không ốm, là do hôm qua đọc sách viết bài nhiều quá nên mệt, giờ cần nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy chờ mẹ khỏe lại rồi đi cũng được ạ.” Lão tứ nói xong lại chạy ra ngoài chơi tiếp.
Lời giải thích của mợ làm lão tứ tin ngay, nhưng lão tam thì không tin.
“Bà đang dỗ lão tứ thôi.” Lão tam nói.
Mợ bật cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-308.html.]
“Dỗ gì cơ?”
“Mẹ đang cố gắng sinh em bé, nên mới mệt.” Lão tam nói tỉnh bơ.
Mợ suýt phì cười:
“Ai nói với cháu thế?”
“Anh cả bảo vậy.” Lão tam đáp “Em tư cứ đòi qua ngủ với bố mẹ, anh cả liền nói nếu mà đi qua ngủ, thì bố mẹ không có thời gian sinh em bé cho em nữa, thế là em tư mãi mãi phải làm em út.”
Chuyện mình là con út trong nhà, chẳng ai gọi là “anh” khiến lão tứ luôn ấm ức.
Cậu có một trái tim “anh cả”, nhưng tiếc thay trong bốn anh em thì cậu lại là bé nhất.
Anh cả Đâu Đâu chính là dùng chiêu đó để “giữ chân” lão tứ ở lại ngủ cùng với mấy anh em.
Mợ dở khóc dở cười, chỉ đành nói:
“Thôi đi chơi đi, đợi mẹ các cháu dậy rồi sẽ đưa đi chơi.”
Lão tam nghe xong thì dẫn “Sư tử” ra ngoài chơi tiếp.
Lúc đó, cậu Cố cũng từ công viên về – đã hơn 8 giờ rưỡi.
Buổi sáng ông ra công viên học thái cực quyền. Ở đó có một ông lão nói chuyện rất hợp với ông, lại giỏi thái cực, nên dạo gần đây sáng nào ông cũng đi học theo.
Tầm chiều tối, cậu Cố còn hay đi xem người ta đánh cờ. Thấy ông thích, Bạch Nguyệt Quý liền mua hẳn một bộ cờ tướng mang về, dạy cho Đâu Đâu và mấy đứa em trai chơi. Sau đó, để mấy anh em lần lượt ra so chiêu với cậu Cố.
Hai bên đều là lính mới, nhưng không thể phủ nhận, đây đúng là một thú vui không nhỏ. Cậu Cố rất thích trò rèn luyện trí óc này.
Bạch Nguyệt Quý ngủ một giấc tới tận trưa mới dậy, bữa sáng đã được để sẵn trong nồi giữ ấm.
Cháo gà ăn cùng bánh bao bột tạp, thêm một quả trứng vịt muối, nhẹ nhàng mà đưa cơm.
Không chỉ có vậy, Lý Đại Ni còn nấu sẵn nồi chè đậu xanh, để trong nồi đất. Tầm trưa ăn cơm xong là có thể cho vào tủ lạnh, đợi ngủ trưa dậy là có món chè đậu xanh mát lạnh, ngọt ngào giải nhiệt, thật sự tuyệt vời.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mợ cười nói:
“Nghe lão tứ bảo, cháu hứa đưa chúng nó đi chơi?”
“Vâng, hôm qua cháu đã hứa với tụi nhỏ rồi.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
“Chúng nó chạy tới chạy lui cả buổi đấy.” Mợ cười “Nhà cũng chẳng có chuyện gì, cháu cứ đưa chúng nó đi dạo. Nhưng đừng mua gì cho mợ với ông nhà mợ nha, cần gì thì đã mua hết rồi, chẳng thiếu thứ gì đâu.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, dặn mợ trưa không về ăn cơm, rồi rủ Lý Đại Ni đi cùng, ra ngoài tìm hai lão tam lão tứ, cho rửa mặt rửa tay xong mới đưa ra cửa hàng, đi xe buýt đến đó.
Cô mua cho mỗi bé một cây bút chì và một cục tẩy.
Nhưng tất nhiên không chỉ đến để mua mấy món lặt vặt này. Cô còn mua cho Chu Dã hai chiếc quần l.ó.t – cái tên đàn ông thô kệch kia, hôm qua đúng là giày vò người ta không chút nể tình!
Khu cửa hàng này cách trường cũng khá xa, ai ngờ lại tình cờ gặp phải người quen, chính là thiên kim tiểu thư cùng phòng với Dương Nhược Tình, cô ta cũng dắt theo cô bạn nghèo hay bị sai vặt như người hầu đi dạo phố.
“Bạn học Bạch cũng đến à?” Thiên kim tiểu thư lên tiếng khi thấy Bạch Nguyệt Quý dắt theo mấy đứa nhỏ.
“Bạn học Lý.” – Bạch Nguyệt Quý gật đầu chào khách sáo.
“Cháu chào hai dì xinh đẹp!” lão tứ chủ động chào hỏi.
“Miệng ngọt thật đấy.” Thiên kim tiểu thư cười “Thích món đồ chơi nào thì cứ nói, dì mua cho nhé.”
“Cảm ơn cô, nhưng các bé vừa mới mua đồ dung học tập rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói “Các cô cứ tiếp tục đi dạo, tôi đưa mấy đứa nhỏ đi bên kia xem thêm chút.”
Vốn cũng chẳng thân thiết gì, nên đối phương cũng không níu kéo, chỉ gật đầu rồi thôi.
Nhìn Bạch Nguyệt Quý dẫn hai cậu bé với Lý Đại Ni rời đi, thiên kim tiểu thư mới bĩu môi, chậc một tiếng rồi nói:
“Thật tiếc cho gương mặt kia, kết hôn sớm thế này, không thì làm gì còn chuyện cho con tiện nhân Dương Nhược Tình kia lộng hành!”