Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 309.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:52:02
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về ngoại hình, Bạch Nguyệt Quý thật ra cũng thuộc cùng một kiểu với Dương Nhược Tình, đều là dạng đẹp quyến rũ nổi bật.

Thế nhưng vì khí chất khác biệt, vẻ đẹp của Bạch Nguyệt Quý lại không khiến người ta chói mắt hay khó chịu, ngược lại còn có một nét ấm áp và dịu dàng, hoặc có thể nói là thong dong và bao dung.

Cô không tranh danh đoạt lợi với ai, cũng không cố tình quyến rũ đàn ông. Chỉ lặng lẽ đọc sách, trò chuyện cùng các bạn cùng phòng, bình thản mà sống.

Ngay cả thiên kim tiểu thư ban đầu có chút ghen tị với nhan sắc của cô, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cảm giác ấy cũng dần nhạt đi.

Bởi vì với kiểu phụ nữ như thế này, dù là cô ta cũng chẳng thể nào sinh nổi ác cảm.

Vậy nên mỗi lần chạm mặt bên ngoài, ít nhất vẫn sẽ chủ động chào hỏi một câu.

Đâu có giống như cái con tiện nhân Dương Nhược Tình kia, lẳng lơ không có giới hạn!

Chỉ riêng chuyện Dương Nhược Tình khiến mấy nam sinh vì cô ta mà đánh nhau, thiên kim tiểu thư đã tận mắt chứng kiến không dưới ba đến năm lần rồi. Mỗi lần như vậy, cô ta lại đứng bên giả bộ chảy nước mắt, miệng thì khóc lóc: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”

Cô ta hoàn toàn có thể từ chối người khác, nhưng chẳng bao giờ chịu nói thẳng một câu từ chối. Mỗi lần bị tỏ tình lại chỉ giậm chân, chạy đi mất, khiến người ta tức điên.

Đã thấy ngứa mắt đến thế, vậy mà con tiện nhân đó còn dám cặp kè với Đặng Tường Kiệt!

Lại còn làm ra cái dáng vẻ “ta mới là người chiến thắng”, đứng trước mặt mình!

Đúng là không thể nhịn nổi!

Dù sau này thiên kim tiểu thư có nghĩ thông suốt, nhận ra bản thân thật ra cũng không thích Đặng Tường Kiệt đến thế, nhưng cơn tức đó thì cô ta vẫn nuốt không trôi!

Nghe thiên kim tiểu thư nói vậy, cô bạn nghèo đứng cạnh nhỏ giọng tiếp lời:

“Cô ấy là người đã kết hôn, lại còn sinh con nữa, đương nhiên không được nhiều người yêu thích bằng Dương Nhược Tình.”

“Cũng không hẳn là không được yêu thích, vẫn có nhiều người có thiện cảm với cô ấy. Như tôi, tôi thấy cô ấy cũng rất tốt. Chỉ là Dương Nhược Tình biết phóng điện giỏi hơn thôi!” thiên kim tiểu thư cười lạnh.

Cô bạn nghèo không nói gì thêm.

“Thôi, đi mua mấy bộ đồ đi. Mấy bộ này mặc cũng gần một tháng rồi, nên thay cái khác. Đồ cũ thì để cho cậu vậy.”

Cô bạn nghèo cúi đầu, lặng lẽ đi sau lưng cô ta.

Còn bên phía Bạch Nguyệt Quý, cô đang dắt hai cậu con trai đến khu đồ chơi trẻ em.

Thời buổi này, đồ chơi trẻ em vẫn còn rất đơn giản. Tuy cũng có hàng nhập khẩu, nhưng giá đắt vô cùng. Mặc dù lão tứ năn nỉ đòi mua, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn không có ý định mua.

Một món đồ chơi mà giá đến mấy chục đồng, đủ để một gia đình lớn sống trong cả tháng. Dù cô có khả năng chi trả thì cũng không nên tiêu tiền như vậy. Sau này Chu Dã còn định khởi nghiệp, chắc chắn sẽ cần rất nhiều vốn.

Lão tứ buồn bực, nhưng một que kem đã cứu vớt tâm hồn bé nhỏ của cậu.

Tuy không mua được đồ chơi, nhưng có kem ăn thì cũng là chuyện đáng vui rồi.

Cô mua cho mỗi bé một cây kem, năm hào một cây, vậy là hai anh em lại líu lo vui vẻ mà ăn kem.

Buổi sáng trôi qua nhẹ nhàng trong tiếng cười.

Đến trưa thì ra ngoài ăn cơm tiệm, rồi tìm một công viên gần đó, trải mảnh vải mang theo ra bãi cỏ, để hai cậu nhóc nằm ngủ trưa.

“Đại Ni, cháu cũng nghỉ ngơi chút đi, để thím trông cho.” Bạch Nguyệt Quý nói với Lý Đại Ni.

Lý Đại Ni cười cười:

“Cháu không cần nghỉ đâu ạ, không mệt chút nào.”

“Qua đây rồi, thấy quen chưa?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Cũng quen rồi, chỉ là cảm giác giống như đang mơ vậy.” Lý Đại Ni mím môi cười ngượng.

Ở quê, cô bé là con cả trong nhà, từ nhỏ đã phải chăm em, làm việc nhà, trong ngoài đều do một tay gánh vác.

Nhưng con gái như cô bé ở quê chẳng thiếu gì, nhà nào có con gái cũng vậy, không có ngoại lệ.

Cho nên với công việc hiện tại, cô bé không hề cảm thấy khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-309.html.]

Mà trước đây, cô bé chưa từng dám nghĩ mình sẽ có ngày được lên thủ đô. Lúc mới đến, cô bé hồi hộp lắm, vừa vui mừng, vừa lo lắng. Dù bây giờ đã ổn định rồi, trong lòng vẫn thấy như đang nằm mơ.

Nhưng cô bé cũng yên tâm, vì ở đây có Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý, có ông bà – toàn là người quen, không sợ.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nói:

“Giờ thì đúng là hơi vất vả, tụi nhỏ còn nhỏ quá, nhưng đợi chúng lớn hơn chút, mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

“Tiểu Bác Tiểu Viên cũng không khó chăm đâu ạ.” Lý Đại Ni lắc đầu “Tụi nhỏ tự chơi với nhau, cháu ngồi bên cạnh học chữ đọc sách, thỉnh thoảng liếc qua trông thôi, không phải làm gì cả.”

Sau khi làm xong việc nhà, cô bé sẽ đi tìm lão tam lão tứ. Dù có “Sư Tử” trông tụi nhỏ, cô bé vẫn đi theo.

Nhưng cô bé không làm phiền tụi nhỏ chơi, chỉ ngồi cạnh, đọc sách học chữ thôi. Là mợ bảo cô bé học, nói rằng học chữ sẽ có ích cho tương lai.

Mợ là người tốt, bà nói gì, cô bé đều nghe.

Bạch Nguyệt Quý cười, cũng để cô bé thảnh thơi hóng gió. Bản thân thì lấy quyển sách mang theo ra đọc g.i.ế.c thời gian.

Trong công viên còn có không ít người dắt con ra chơi, ai nấy đều đang tranh thủ tận hưởng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này.

Lão tam và lão tứ sau một giấc ngủ trưa tỉnh dậy, Bạch Nguyệt Quý liền lấy táo trong túi đeo ra, đều là táo đã rửa sạch từ nhà, mang theo để ăn trực tiếp.

Đợi hai đứa ăn xong táo, cô mới dắt chúng đến khu bể bơi mua vé vào tắm.

Bể bơi này là chỗ mới khai trương năm nay, lại đang giữa mùa hè oi bức, nên đông đúc nhộn nhịp khỏi phải nói.

Lão tứ thì vui hết biết, còn lão tam thì quẫy đạp dưới nước cũng không kém phần hào hứng.

Lúc về nhà, hai anh em đã thấm mệt, nên Bạch Nguyệt Quý và Lý Đại Ni mỗi người bế một đứa.

Cũng đã đoán trước sẽ xảy ra tình huống này, nên Bạch Nguyệt Quý mới rủ Lý Đại Ni đi cùng.

Chỉ là, vừa về đến đầu ngõ thì đã thấy mấy đồng chí cảnh sát đứng đó, xung quanh còn tụ tập không ít người.

Bạch Nguyệt Quý liền hỏi một chị hàng xóm quen mặt:

“Chị dâu ơi, có chuyện gì mà ồn ào thế ạ?”

“Có đứa nhỏ bị bắt cóc đấy!” Chị dâu hàng xóm vội đáp.

Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý lập tức thay đổi:

“Là… nhà ai bị mất con vậy ạ?”

“Yên tâm yên tâm, không phải Đâu Đâu hay Đô Đô nhà cô đâu. Là thằng nhóc ‘Tiểu Mao Lư’ nhà lão Thẩm, nhưng tìm lại được rồi. Mới vừa nãy đồng chí cảnh sát vừa đưa nó về. Cả nhà họ Thẩm đang trong nhà cô để cảm ơn kìa.” Chị dâu nói tiếp.

Câu nói nghe thì như rõ ràng, mà lại chả rõ ràng gì cả. Con người ta tìm được rồi thì liên quan gì đến nhà mình mà lại chạy qua cảm ơn?

Bạch Nguyệt Quý dắt lão tam lão tứ vào trong nhà, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện.

Thằng nhóc nhà lão Thẩm - “Tiểu Mao Lư” - bị bắt cóc hôm nay.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tiểu Mao Lư” là biệt danh, vì bố nó có tính tình cố chấp, mọi người hay gọi ông là “Lão Lư”, nên nó cũng bị gọi là “Tiểu Mao Lư” luôn.

Trước đây nó từng chơi chung với lão tam lão tứ, cũng từng đánh nhau, nhưng hôm sau lại chơi cùng nhau như không có gì, từng qua nhà ăn bánh uống nước mấy lần.

Hôm nay nó bị kẻ buôn người dụ dỗ bắt đi. Cả nhà gọi mãi không thấy đâu, mới phát hiện mất tích.

Vì khu này từng có trường hợp mất trẻ, nên nhà họ Thẩm vô cùng cảnh giác. Vừa phát hiện không thấy con là lập tức hoảng loạn đi tìm, không lâu sau thì báo cảnh sát.

Mà lý do nhà họ Thẩm qua cảm ơn lại là nhờ… Sư Tử.

Sư Tử dĩ nhiên là nhận ra mùi của “Tiểu Mao Lư”. Những đứa trẻ hay chơi với Đâu Đâu, Đô Đô, lão tam, lão tứ – Sư Tử đều nhớ mùi từng đứa.

Thế là mợ bảo đem Sư Tử đi hỗ trợ tìm kiếm. Cảnh sát cũng đồng ý để nhà họ Thẩm mang gối ngủ của Tiểu Mao Lư ra cho Sư Tử đánh hơi. Nó ngửi một cái là hiểu chuyện, lập tức bắt đầu lần theo dấu vết.

Không phải còn ở khu dân cư này nữa, Tiểu Mao Lư đã bị đưa sang khu khác.

Cuối cùng, tìm thấy trong một căn nhà trong ở một khu dân cư khác.

 

Loading...