Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 310.
Cập nhật lúc: 2025-06-14 11:52:15
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì lần đó là do đi cùng cảnh sát, nên nhóm bốn tên bắt cóc trẻ con kia bị tóm gọn ngay tại chỗ.
Trong cái sân nhà đó, không chỉ có mỗi Tiểu Mao Lư, mà còn một đứa trẻ khác nữa.
Sau khi thẩm vấn mới biết, đây là một nhóm chuyên đi bắt cóc trẻ con. Lần này chỉ vì có việc đột xuất nên chưa kịp chuyển Tiểu Mao Lư và đứa bé kia đi nơi khác, nếu không thì chưa chắc đã may mắn tìm lại được nhanh như vậy.
Chưa kể, bên phía cảnh sát còn căn cứ vào lời khai của bọn buôn người để truy ra các vụ trẻ mất tích trước đó.
Nhà họ Thẩm dĩ nhiên lập tức tới tận nơi để cảm ơn.
Khi Bạch Nguyệt Quý bế lão tam và lão tứ về đến nhà thì thấy mợ đang cùng bác gái Thẩm đẩy qua đẩy lại quà tạ ơn. Bên nhà họ Thẩm thì nhất quyết muốn để lại, mợ thì nhất quyết không nhận.
Vừa thấy Bạch Nguyệt Quý về, nhà họ Thẩm liền nói:
“Cô mau khuyên bà đi, đây chỉ là chút tấm lòng của nhà tôi thôi, ơn nghĩa lớn thế này sao mà không cảm tạ cho được!”
Nhìn mấy hộp quà được mang tới, Bạch Nguyệt Quý cũng không nhận, chỉ quay sang nói với mọi người đang vây xem:
“Chúng ta đều là hàng xóm trong cùng một ngõ, chuyện như thế này ai giúp được thì cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Vậy nên không cần phải cảm ơn gì cả. Chỉ là hy vọng từ giờ mọi người có thể rộng lượng hơn với Sư Tử. Nó sẽ không tùy tiện dọa người, lại càng không vô cớ cắn người. Nó rất thông minh.”
“Phải phải phải, phải xin lỗi Sư Tử mới đúng, cả nhà tôi phải xin lỗi nó.” Người nhà họ Thẩm vội vàng nói theo.
Khi mới dọn tới đây, hàng xóm xung quanh ai nấy đều lo lắng chuyện nhà họ nuôi một con ch.ó to tướng như vậy, sợ nó cắn người. Nhất là nhìn thân hình mập mạp lực lưỡng của Sư Tử thì lại càng thấy nó dữ tợn.
Nhưng sau một thời gian chung sống, mọi người mới phát hiện ra nó thật ra rất ổn, đa phần thời gian chỉ đi theo bọn nhỏ, nhìn tụi nhỏ chơi đùa, chưa bao giờ cắn người cả.
Thậm chí, khi tụi nhỏ đánh nhau, nó còn chẳng buồn để ý. Chỉ khi nào người lớn định can thiệp, nó mới gầm gừ một tiếng để dọa. Nhưng nếu thấy người lớn không thiên vị, chỉ muốn can ngăn thì nó cũng chỉ gầm cảnh cáo rồi thôi.
Chính vì thế nên sau đó, mọi người mới chấp nhận sự tồn tại của Sư Tử.
Dù vậy, vẫn có vài lời ra tiếng vào.
Nay Bạch Nguyệt Quý nhân cơ hội nói rõ cho mọi người biết, nhà cô nuôi Sư Tử là có ích đấy!
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng vội vã xin lỗi Sư Tử, lần này nó lập công thật sự, đến cả cảnh sát cũng khen nó thông minh và lợi hại.
Cuối cùng, vì nhà họ Thẩm thực lòng biết ơn, Bạch Nguyệt Quý mới để mợ Cố nhận một hộp trái cây đóng hộp coi như chút lòng thành, còn lại hai hộp thì nhất quyết trả lại.
Ba hộp mang đến thì để lại một, còn hai hộp bảo mang về cho Tiểu Mao Lư ăn lấy lại tinh thần.
Sau chuyện lần này, mọi người trong ngõ càng thêm thiện cảm với Sư Tử. Trong thế giới của lũ trẻ con, Sư Tử gần như được thần thánh hóa, bởi đến cả cảnh sát cũng khen nó cơ mà!
Vì vậy, ngày hôm sau đã có đứa trẻ vì được sờ vào người Sư Tử một cái mà lấy làm tự hào.
Có điều, lão tam với lão tứ thì bảo vệ Sư Tử lắm, không cho ai sờ tùy tiện. Chỉ những ai thân thiết lắm mới được chạm vào một chút.
Còn Sư Tử thì chỉ lười nhác vẫy vẫy đuôi, lắc lắc tai, tiện thể hất bay vài con ruồi phiền phức.
Còn mấy đứa nhóc này á? Nó chả thèm so đo với bọn trẻ đâu.
Cũng nhờ chuyện này mà hàng xóm xung quanh cũng thay đổi cách nhìn với gia đình họ.
Trước đây ít nhiều gì cũng có chút coi thường. Nhất là khi cậu Cố mới dọn lên, chẳng mấy ai nói chuyện với ông, bởi trong mắt mấy ông già ở đây, dân làm nông từ quê lên thì có gì để mà nói chuyện.
Nhưng cậu Cố thì vẫn rất điềm đạm, chả buồn để ý – sáng sáng ra công viên tập Thái Cực, xem người ta đánh cờ, về thì chơi cờ với mấy thằng cháu, trình độ đánh cờ còn lên tay không ít, giờ ra công viên còn có thể đấu được vài ván đàng hoàng.
Thời gian còn lại thì đưa đón cháu, dán đế giày, cắt chỉ thừa, cuộc sống bận rộn, chẳng hơi đâu mà để tâm đến mấy ông già khinh người kia.
Thế mà sau vụ bắt cóc lần này, mấy ông già đó gặp ông ngoài ngõ còn chủ động chào hỏi.
Cậu Cố cũng không làm cao, cười cười chào lại, sau đó vẫn làm việc của mình, xem thường ông à? Tôi cũng chẳng cần mấy ông đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-310.html.]
Ngược lại, mợ thì rất được lòng hàng xóm, nhưng người bạn thân nhất vẫn là bác gái Thẩm bên cạnh – chính là người đầu tiên đến nói chuyện khi họ mới dọn tới đây.
Còn với Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, cuộc sống vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Chỉ là cả nhà ai nấy đều cảnh giác hơn,chuyện bắt cóc trẻ con lần này là một lời cảnh tỉnh, tuyệt đối không thể xem thường!
Ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng vậy, cô chưa từng đánh giá cao an ninh xã hội thời nay, dù có đang sống ở thủ đô đi nữa.
Cuối tháng Bảy, sau khi học xong ngày cuối cùng, Đâu Đâu và Đô Đô tạm nghỉ học mẫu giáo, chờ đến khi Bạch Nguyệt Quý nhập học trở lại mới đi tiếp.
Hiện tại, nghỉ hè được một tháng, cô có thời gian rảnh để dắt bọn trẻ đi chơi, đi bơi, thư giãn khắp nơi.
Tất nhiên, việc học vẫn không bị lơ là, có Bạch Nguyệt Quý tự tay kèm cặp, làm sao thua được cô giáo mẫu giáo chứ?
Mẹ con nhà này cũng không ngại trời nắng hay mệt nhọc, cách một ngày lại ra ngoài dạo chơi, đi được không ít nơi, số ảnh chụp gom lại cũng đủ làm thành một album rồi.
Nhưng cho dù vậy, cậu Cố cũng chẳng nói gì, cứ để mặc họ đi.
Bởi từ khi ông lên thủ đô đến giờ, cô cháu dâu đã nhận thêm hai khoản tiền nhuận bút, một lần là 60 đồng, một lần hơn 100 đồng. Mợ Cố kể với ông rằng đó là tiền bản quyền xuất bản sách, dù không hiểu chi tiết nhưng biết là có sách được in ra bán.
Cháu dâu rõ ràng đang dùng thực lực để nói với ông rằng: khỏi phải lo chuyện bao đồng! Nên cậu Cố cũng thật sự yên tâm.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý không chỉ dắt con đi chơi, cậu mợ Cố cũng được dắt đi chơi vài lần, còn đặc biệt đưa họ đến mấy điểm du lịch.
Hai ông bà còn chụp ảnh kỷ niệm, để sau này gửi về quê cho bà con làng xóm xem — chính lời cậu Cố nói như thế.
Mợ thì cười trêu:
“Ông đúng là thích sĩ diện.”
Cậu Cố chỉ cười mặc kệ:
“Tôi là người đầu tiên trong đội sản xuất được lên thủ đô, còn đi nhiều nơi như thế này nữa!”
Nhưng cũng vì trời quá nóng, lại thêm chuyện tiếc tiền, nên vài lần sau, ông bà để mặc mẹ con họ đi chơi, còn mình thì ở nhà nghỉ ngơi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Trong những ngày này, Bạch Nguyệt Quý phụ trách dắt các con đi khắp thủ đô, ăn đủ thứ món ngon, sống cuộc sống thư thái.
Còn Chu Dã thì không được nhàn nhã như vậy, anh bận muốn xỉu.
Cái xưởng nhỏ của anh giờ đã mở rộng quy mô rồi.
Ban đầu chỉ có hai bác công nhân về hưu làm việc cho anh, giờ đã tăng lên thành bốn người, hiệu suất tất nhiên gấp đôi.
Thế nhưng, dù vậy thì giày và quần áo vẫn không đủ bán.
Dù nguyên liệu anh dùng không hẳn cao cấp, nhưng kiểu dáng thì không hề lỗi mốt, toàn là dựa theo xu hướng thời trang hiện tại mà làm ra.
Thêm nữa là không cần tem phiếu, giá cả lại phải chăng, ai mà chẳng thích mua?
Không ít nhân viên quầy hàng trong cửa hàng lén nói với anh rằng muốn anh giao thêm hàng, có bao nhiêu cũng bán được hết!
Ban đầu anh chỉ tính làm để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, không ngờ làm một tháng thôi mà thu nhập đã vượt hẳn lương chính của mình, vậy sao không làm nhiều thêm chút?
Vậy nên dạo này Chu Dã bận lắm.
Bận gì?
Bận tìm thêm một căn nhà nhỏ thứ hai để thuê, lại tốn công tìm mấy bác công nhân về hưu có tiếng là thật thà, gia cảnh khó khăn trong khu để mời về làm việc cho mình.
Tất cả những chuyện này anh đều tranh thủ làm sau giờ tan ca, có hôm về đến nhà đã gần 9 giờ tối rồi.
Vậy nên, anh bận hay không, chắc chẳng cần phải nói nữa đâu nhỉ?