Từ Thiệu Phong vẫn đáp thấy gọi tên của Ôn Như Ý, Ôn Như Ý đầu , thấy Tần Trí Viễn cùng với một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ hành lang về phía bên , một tay truyền nước, mặt hai vết trầy xước, mặc chiếc áo ba lỗ, chỗ vùng bụng của chiếc áo còn nhuộm ít máu, mặc dù trông nghiêm trọng, nhưng đầu tóc của rối, cằm cũng mọc ít râu, da mặt cũng đen hơn, trông giống như một thổ phỉ gặp nạn .
Ôn Như Ý vội vàng , quan sát một hồi vội hỏi: “Anh, chứ?”
Tần Trí Viễn vẫn đáp , bác sĩ : “Yên tâm , gì nghiêm trọng , mấy ngày nay tạm thời đừng hoạt động mạnh là , cẩn thận bung chỉ vết khâu.”
Tần Trí Viễn bác sĩ hoạt động mạnh trong lòng khó chịu, tối còn động phòng nữa đấy, mà thể hoạt động mạnh : “Chỉ chút thương nhỏ mà cũng kinh hồn bạt vía, khâu truyền thuốc tiêu viêm, cũng bằng bùn.”
May
Anh xong lời , Ôn Như Ý hung hãn liếc một cái: “Anh là bác sĩ là bác sĩ?”
Tần Trí Viễn ánh mắt của cô sắc bén như d.a.o , lập tức nín thở, đổi giọng: “Được, !”
Bác sĩ đàn ông mới một giây còn cà lơ cà phất, bây giờ trực tiếp thu phục ngoan ngoãn, bác sĩ lập tức bật , xem kết hôn thật sự thể đổi con , lúc từng là một kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ ở mặt vợ trở thành chú chó nhỏ lời, chà chà chà, thật sự khiến thể tiếp nữa: “Được, thế lát nữa truyền xong bình nước là thể về .”
Bác sĩ , Ôn Như Ý trực tiếp kéo Tần Trí Viễn xuống ghế ở hành lang, quan sát : “Không chắc chắn sẽ an , thương ?”
Ban đầu quả thực an , chỉ là lúc về nổi gió bão, tàu bảo vệ là kiểu tàu cũ Xô Viết từ những năm 1960, vấn đề khá là nhiều, bão ập tới, bảng hiệu bằng sắt đó bắt đầu rơi xuống, đó đập trúng , tàu vốn dĩ nhân viên y tế, xử lý vết thương cho , chỉ là bảng hiệu gỉ sắt, họ yên tâm cho nên khi về đảo đến bệnh viện xử lý .
mà cũng định những điều , chỉ : “Chỉ là sự cố nhỏ mà thôi, là họ cứ kéo đến bệnh viện cho bằng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-120-anh-la-bac-si-hay-anh-ay-la-bac-si.html.]
Ôn Như Ý hít sâu một : “Thế còn thương chỗ nào khác chứ?”
Tần Trí Viễn ừm một tiếng, nghĩ điều gì đó, nhanh ghé sát cô và nhỏ: “Cậu em của thương, tối nay nhất định thể dùng.”
Tự dưng thấy lời , Ôn Như Ý kinh ngạc trực tiếp sặc ho, cô trái một cái, may mà bên cạnh ai, ctrừng mắt đàn ông: “Anh đừng đắc ý, nãy bác sĩ như thế nào quên ?”
Vết thương nhỏ , Tần Trí Viễn còn lâu mới lời bác sĩ, tối nay bất luận như thế nào, ai cũng cản trở !
Đương nhiên, bây giờ sẽ ở đây cãi với vợ , chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh .”
Chỉ truyền một bình nước, thời gian cần quá lâu, hai nhanh từ bệnh viện quân đội về khu ký túc xá gia đình, khi , Tần Trí Viễn lấy trong cái hộp nhỏ ở bệnh viện vài đồ dùng vệ sinh.
Lúc họ về đến khu ký túc xá gia đình là hơn 6 giờ, Bao Trung Hoa thấy họ về, bèn hỏi Tần Trí Viễn: “Hôm nay uống một ly , gọi các chính ủy đến uống cùng?”
Tần Trí Viễn giật , vội vàng : “Đừng, thương, thể uống rượu, tối nay nghỉ ngơi đàng hoàng mới .”
Nói xong, bổ sung thêm: “Không đúng, lẽ là mấy ngày nay đều nghỉ ngơi đàng hoàng, mấy gần đây việc gì thì đừng phiền ha!”
Bao Trung Hoa giọng tràn đầy năng lượng, mạnh mẽ, là đang thương: “Cậu thương ? Không đấy?”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Phần bụng khâu mấy mũi kim.”
Bao Trung Hoa nhíu mày: “ gọi chính ủy , hai lát nữa cũng đến ăn chung , uống rượu là , chị dâu gà, ăn chút canh gà cho vết thương.”