Cho nên cô cần tham gia Hội chợ Canton , tranh thủ lấy đơn hàng, cô cần cho Trần Kim một cái tát thật lớn, để đừng xem thường phụ nữ của bộ đội!
Cô gật đầu: “Phải, cũng cho .”
Phùng Ngọc Phân nhẹ, cô hiểu, cô cũng : “Được, chúng cùng xin.”
Sau đó Phùng Ngọc Phân nhanh lấy đơn xin từ bên xưởng chính, Ôn Như Ý cũng thấy yêu cầu đơn xin, thật cũng khó, chính là những yêu cầu để tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ cơ bản, thứ nhất là ngoại hình ưa , thứ hai là một ít tiếng Anh, thứ ba là tài hùng biện và khéo ăn khéo .
Ôn Như Ý cảm thấy ba điểm bản đều phù hợp, nếu như Trần Kim cản trở, đơn xin của họ lẽ nhanh sẽ đưa đến xưởng chính, nếu như Trần Kim quả thực chịu, đến lúc đó cô tìm Hạ Chí Cương.
mà cũng là cô may mắn , Trần Kim khi cô và Phùng Ngọc Phân tham gia tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ của Hội chợ Canton cũng trực tiếp từ chối, mà lạnh nhạt hỏi cô: “Cô tiếng Anh ?”
Ôn Như Ý gật đầu: “ nghiệp cấp 3, tiếng Anh cũng , thể đối thoại khẩu ngữ đơn giản.”
Trần Kim vốn dĩ để Ôn Như Ý đơn xin, nhưng phụ nữ an phận, nhất định sẽ bỏ qua như thế, nếu như cô vượt mặt mà tìm Hạ Chí Cương, Hạ Chí Cương hơn một nửa là hướng về cô, đến lúc đó xưởng chính sẽ cho một danh tiếng là đàn áp mới, hề ở xưởng chính bản như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-143-hoi-cho.html.]
Nếu như thế, chi bằng để cô đơn xin, đến lúc đó cô xưởng chính quét xuống, trách .
Anh một tiếng, : “Làm đơn xin thì vấn đề, nhưng mà chuyện cũng do quyết định là , khi nộp đơn lên, nếu như cô thể qua ải xưởng chính, nhất định sẽ mừng cho hai cô.”
Ôn Như Ý cảm thấy nụ của chút bất thường, nhưng mà còn quan trọng nữa, họ lấy đơn xin từ Trần Kim, đó lập tức gửi .
Mặc dù tiếng Anh của Ôn Như Ý cũng , nhưng Hội chợ Canton dù cũng là nơi để bàn chuyện kinh doanh, cần giới thiệu sản phẩm của cho khách hàng, điều cần dùng đến kiến thức ngoại ngữ chuyên ngành, cô chuẩn , nếu đến ải xưởng chính sẽ trực tiếp quét xuống.
Cho nên nhân lúc xưởng chính bên vẫn thông báo cho họ đến phỏng vấn, cô nhờ Tần Trí Viễn tìm một ít sách và từ điển tiếng Anh về, Tần Trí Viễn cũng xem trọng Ôn Như Ý tham gia tuyển chọn , cho nên ngoại trừ sách và từ điển, còn tìm về cho cô máy thu âm và cuốn băng từ.
Cuốn băng từ dễ tìm chút nào, Ôn Như Ý thích lắm, đó ban ngày cô sẽ cùng Phùng Ngọc Phân chỉnh lý tư liệu sản phẩm, chụp ảnh sản phẩm, buổi tối về nhà thì nghiên cứu các từ tiếng Anh liên quan đến hải sản và một thuật ngữ giao tiếp thông dụng trong Hội chợ Canton, bao gồm một giá cả, chất lượng sản phẩm và thành phần đồ hộp.
Tần Trí Viễn phát hiện Ôn Như Ý dường như đặc biệt ưu tú ở phương diện học tập, cô học cực kỳ cực kỳ nhanh, phát âm của cô chuẩn, rõ ràng, lưu loát, giống như một học sinh nghiệp cấp 3 bao lâu, mà ngược giống nhân viên phiên dịch chuyên nghiệp.
May
Bây giờ là lúc đại cách mạng, trường học nhiều lúc dạy, chứ đừng là dạy tiếng Anh, gần như là học, cho nên bây giờ cô như thế khiến Tần Trí Viễn ngạc nhiên, cô thắc mắc hỏi: “Lúc trường học các em dạy nhiều tiếng Anh ?”
Triệu Tú Hoa cũng Ôn Như Ý, ánh mắt ngạc nhiên, bởi vì bà cũng mới phát hiện con gái mà lợi hại như thế, hình như còn lợi hại hơn cả cha cô, lúc bà phát hiện nhỉ? Xem lúc bà vẫn đủ quan tâm đến con.
Mặc dù hai họ đều là trong nhà, nhưng Ôn Như Ý cũng nên giải thích chuyện như thế nào, chỉ thể đẩy tình huống sang giáo viên: “Trường học cũng dạy bao nhiêu, nhưng môn tiếng Anh của bọn em hủy, giáo viên cũng giỏi, lúc em lén theo cô học một thời gian đấy, lúc đó em chỉ nghĩ thể học thêm bao nhiêu thì học, ngờ hôm nay thể dùng tới.”