Tần Trí Viễn cũng , dù con trai con gái cũng đều là giống của mà: “Thế con gái chúng nên đặt tên gì thế, hôm nay cũng nhắc đến.”
Lúc những khi rảnh rỗi Ôn Như Ý cũng đặt cho con mấy cái tên, nhưng mà lúc đó là trai gái, cho nên vẫn xác định , bây giờ trong lòng cô đáp án: “Tên ở nhà gọi là Quả Quả, tên khai sinh thì đến lúc đó chúng nghĩ thêm.”
Tần Trí Viễn cái tên lặp lặp mấy : “Sao giống như gà kêu thế?”
Ôn Như Ý tức suýt nữa đánh , nếu như đang bế con trong tay, cô nhất định sẽ cho chút màu sắc, cái tên bao, qua miệng cái biến chất !
Cô nghiến răng: “Anh mới gà kêu , nhà gà kêu.”
Tần Trí Viễn ngây một lúc: “Thế nhà là nhà em ?”
Ôn Như Ý nhắc nhở mới ý thức sai, cô lập tức nghẹn họng, xem cô cái gì kìa, xem con sinh con xong đều trở nên ngốc nghếch, cô mới sinh con vài tiếng tự mắng một trận .
Tần Trí Viễn thấy mắt cô cứ trơ mắt chằm chằm, lập tức phản ứng , vội vàng đưa con đến mặt cô: “Tên thì vài ngày nữa tính tiếp, em xem con bé , giống , cảm thấy con bé giống !”
Ôn Như Ý di chuyển sự chú ý, cô đứa bé một lúc, đàn ông: “Con bé giống , giống em.”
Tần Trí Viễn khẽ thu nụ : “ lúc nãy bé con giống đấy.”
Ôn Như Ý , cũng đêm qua trải qua những gì, bây giờ cằm , tóc của giống như mọc cỏ , trở nên xù xì, trở nên hơn nhiều, cô một tiếng : “Anh xem bây giờ như , gì giống , rõ ràng là giống em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/chuong-162-sao-giong-nhu-ga-keu-the.html.]
May
Mặc dù hai phủ nhận , nhưng Tần Trí Viễn vẫn cảm thấy đứa bé giống , chỉ là bây giờ cũng tranh với cô nữa, dẫu đứa bé cũng là do cô sinh mà, công lao của cô lớn nhất: “Được , con giống em, giống em nhất.”
Ôn Như Ý hừ một tiếng: “Anh mau bỏ con bé về , đừng để lát nữa nó lên chúng cách dỗ .”
Nói xong, cô ngừng một lát, hỏi: “Mẹ em , ?”
“Mẹ về nghỉ ngơi , chắc lát nữa sẽ .” Tần Trí Viễn cẩn thận dè dặt đặt đứa bé về giường, đó đầu cô: “Em đói nhỉ, pha chút nước mạch nha cho em lót bụng nhé.”
Giày vò cả một đêm, ngủ lâu như , Ôn Như Ý quả thực là đói, cô uống nước mà Tần Trí Viễn pha xong, Triệu Tú Hoa cũng mang cơm đến, bữa tối hôm nay tương đối phong phú, canh cá diếc đậu phụ, gà luộc, giò heo đậu phộng gì đấy, đều là những món cô thích ăn.
Bây giờ Ôn Như Ý cực kỳ đói, cô ăn một bữa suýt nữa ăn hết đồ ăn, lẽ là ăn quá ngon, bé con nhỏ bé đang ngủ ngon bên cạnh cũng lập tức cử động dậy theo, lâu thì òa .
Triệu Tú Hoa vội vàng bế đứa bé cho Ôn Như Ý, để con cho b.ú sữa, Ôn Như Ý từng , bây giờ cho bú, cảm giác chút kỳ lạ: “Bây giờ cho b.ú ?”
Triệu Tú Hoa :”Đương nhiên là bây giờ cho b.ú , nếu lát nữa con bé ầm lên thì khó chịu .”
Tần Trí Viễn đỡ cô dậy, kê một cái gối lưng cô, Ôn Như Ý đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng cũng cho con bú, đương nhiên, quá trình gì đấy cũng đều kích thích.
Chỗ bọn họ cách bệnh viện gần, Ôn Như Ý ở bệnh viện quan sát một ngày một đêm, bác sĩ phát hiện cô vấn đề gì thì cho cô xuất viện.
Lúc xuất viện, rõ ràng là trời tháng Tám, nhưng cô vẫn trùm kín mít, vốn dĩ cô từ chối, nhưng Triệu Tú Hoa đây là ở cữ: “Con đừng thấy thời tiết nóng, nhưng gió hải đảo lớn, con đường mà để trúng gió thì về nhà chịu tội .”
Ôn Như Ý méo miệng Tần Trí Viễn, hi vọng thể vài lời, ngờ đàn ông ho một tiếng, : “Mẹ , em nhịn chút , đến nhà thì thể cởi bỏ bớt quần áo là .”
Thiểu phục tùng đa , Ôn Như ý cũng chỉ thể theo, cô từ bệnh viện về đến nhà một lúc, trợ lý Quách Ngọc Liên đến .