Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-12-20 02:36:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không giống như thời hiện đại, khí Tết ngày càng nhạt nhòa.

Giang Niệm về đến nhà, thêm chút củi khô chậu than trong phòng sang phòng Lục Duật thêm một ít. Cô pha nước ấm rửa sạch tay, lấy xấp vải đang dở từ trong tủ , chỉ còn một bên ống tay áo nữa là thành.

Đây là bộ quần áo cô may cho Lục Duật diện Tết, một chiếc áo khoác dáng dài màu xanh quân đội. Cô kết hợp phong cách của thế kỷ mới nhưng vẫn giữ nét đặc trưng của những năm bảy mươi. Đáng lẽ cô xong từ sớm, nhưng vì mải miết thêu bức tranh suốt hai mươi ngày qua nên mới trì hoãn.

Trong tủ còn một chiếc áo khoác khác cô tự may cho , nhưng mới thành một nửa.

Giang Niệm bên mép giường, mượn ánh sáng bên cửa sổ để khâu nốt ống tay còn . Đột nhiên một bóng áp sát cửa sổ che khuất phần lớn ánh sáng, khiến cô giật . Ngẩng đầu thấy Từ Yến ngoài cửa, cô dở dở : "Muốn thì cứ , chị đấy dọa gì?"

Từ Yến hì hì, bưng một bát dưa muối đặt lên bàn: "Dưa mới muối xong, mang sang cho cô nếm thử."

Giang Niệm bảo: "Thế thì em khách sáo ."

Cô cắt chỉ, khâu một đường kim cho chắc chắn. Từ Yến nghiêng đầu , chép miệng trầm trồ: "Đẹp thật đấy, thấy ngoài cung xá chẳng mẫu nào như , thành phố bán ."

Giang Niệm đáp: "Không chị." Cô mỉm Từ Yến, chút tự hào xen lẫn tự luyến: "Quần áo em là độc nhất vô nhị mà."

Từ Yến hình, đây là đầu tiên cô thấy Giang Niệm "mặt dày" tự khen như thế.

Trưa ngày hôm , Giang Niệm nhận tin về vụ nhà họ Cốc. Cốc Hà tuyên án ba năm tù giam, khoản bồi thường cho bức thêu cũng gửi tới. Tổng cộng tiền chỉ và vải hỏng đền năm đồng, Giang Niệm nhận lấy cất chung chỗ tiền của Lục Duật.

Mấy ngày nay đơn vị khá bận, mãi hơn chín giờ tối Lục Duật mới về đến nhà. Giang Niệm gói sẵn sủi cảo từ chiều. Nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng cao lớn của thẳng bếp, cô đặt chiếc áo khoác may xong lên giường dậy xuống bếp luộc sủi cảo cho .

Trong bếp đỏ lửa nấu cơm nên nước bốc lên nghi ngút, còn ấm hơn cả trong phòng. Lục Duật chân bếp, Giang Niệm theo chân tới, cô mở nắp nồi: "Trong tủ sủi cảo đấy, lấy đây em luộc cho."

"Được."

Lục Duật lấy xửng hấp , liếc Giang Niệm đang bên cạnh bệ bếp. Anh tới thớt, đặt xửng xuống bất ngờ nghiêng sát về phía cô, nắm lấy cán xẻng ngay phía tay cô. Lòng bàn tay khẽ lướt qua đầu ngón tay cô.

"Để cho."

Giọng trầm thấp của đàn ông thoáng qua bên tai khiến Giang Niệm giật . Cô đầu , suýt chút nữa là đ.â.m sầm lồng n.g.ự.c . Thấy Lục Duật sát bên cạnh từ lúc nào, cô vô thức buông tay khỏi cán xẻng, lùi hai bước giữ cách: "Thế cũng , trong tủ nước ớt với giấm, chấm ăn mới ngon."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-108.html.]

Khóe môi Lục Duật thoáng hiện một nụ kín đáo: "Ừm."

Đợi đến khi Giang Niệm về phòng, nước trong nồi cũng sôi. Lục Duật thả sủi cảo nồi khuấy nhẹ, ngón tay khẽ miết lên chỗ cán xẻng cô cầm lúc nãy. Làn khói nóng bốc lên bao phủ lấy đôi đồng t.ử đen sâu thẳm.

Ngoài sân, bóng đèn tỏa ánh sáng vàng ấm áp, trong phòng Giang Niệm đèn cũng đang bật sáng. Ở những nhà khác, chỉ thắp một bóng vì sợ tốn điện, nhưng Giang Niệm quen với lối sống hiện đại, dù ở đây nửa năm nhưng cô vẫn khái niệm tiết kiệm điện cho lắm.

Cô dọn dẹp đống chỉ thêu, dự định ngày mai cung xá mua thêm ít thực phẩm chuẩn cho bữa cơm tất niên. Dù chỉ cô và Lục Duật nhưng cũng đón một cái Tết thật sung túc.

Sau khi Lục Duật ăn xong và dọn dẹp bát đũa, Giang Niệm cầm chiếc áo khoác màu xanh quân đội , gọi khi định phòng: "Anh qua đây thử áo , em may xong cho đấy."

Thấy xấp vải xanh quân đội gấp gọn gàng tay cô, Lục Duật gật đầu: "Ừm."

Anh đóng cửa phòng bước sang phòng cô. Vừa phòng, ngửi thấy mùi hương bồ kết thoang thoảng dịu nhẹ cô. Anh mái tóc xõa của Giang Niệm, chắc cô mới gội đầu xong, mái tóc đen dài mượt mà phủ bờ vai gầy, vài lọn tóc lòa xòa càng tôn lên làn da trắng nõn nã.

Giang Niệm giũ chiếc áo đưa cho : "Anh mặc thử xem, chỗ nào để em còn sửa."

Lục Duật cầm lấy, đó là một chiếc áo khoác dáng dài màu xanh quân đội, kiểu dáng khác hẳn với quân phục bình thường nhưng màu sắc đồng nhất. Anh mặc , chỉnh cổ áo xuống Giang Niệm đang cạnh giường: "Anh thấy vặn."

Không chỉ là vặn, mà là quá !

Giang Niệm cố giấu vẻ trầm trồ trong mắt. Người đàn ông mặt cô dáng cao, vai rộng, eo thon, đúng chuẩn "móc treo quần áo" di động. Khoác lên chiếc áo , khí chất của càng thêm sắc sảo, lạnh lùng, pha chút uy nghiêm khó lòng tiếp cận.

Thấy gấu áo nhăn, cô bảo: "Để mai em lấy bình nước nóng ủi cho phẳng."

Chậc, đúng là nam chính, từ vóc dáng đến gương mặt đều chỗ nào để chê. Cô vô tình liếc mắt xuống phía , nhớ hình ảnh cơ bụng săn chắc của hồi mùa hè, thầm đoán mấy múi bụng nhỉ?

Nhìn Giang Niệm chỉ cách hai bước chân, yết hầu Lục Duật khẽ chuyển động: "Được."

Đêm đó tuyết rơi lớn. Sáng hôm khi tiếng còi hiệu vang lên, Giang Niệm bò dậy cửa sổ, thấy mặt đất chỉ phủ một lớp tuyết mỏng. Hôm nay là ba mươi Tết, Lục Duật vẻ bận rộn hơn khi. Cô thức dậy thấy , chỉ thấy cơm nước hâm nóng trong bếp. Ăn sáng xong, cô quàng khăn cung xá.

Ngang qua nhà Phùng Mai, cô thấy tiếng bà đang mắng mỏ Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng. Trên đường , cô chạm mặt Khang Tú từ nhà một vợ quân nhân khác . Thấy Giang Niệm, Khang Tú lạnh mặt nhưng cũng chẳng , chỉ im lặng bước qua. Cô chuyện thì Giang Niệm cũng chẳng dại gì mà chủ động bắt chuyện.

Ra đến cổng quân khu, cô ngờ bắt gặp một ngoài dự tính.

Loading...