Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-12-20 02:40:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm: ……

Anh đột nhiên thốt một câu như , cô chẳng tiếp lời thế nào cho . Cô mỉm , khẽ mím môi. Tự dưng cô thấy cứ như một đứa ngốc, sáng sớm ngủ dậy hớn hở một .

Lục Duật đưa đũa cho Giang Niệm, ánh mắt dừng chiếc áo bông màu cam nhạt của cô vài giây, tiếc lời khen ngợi: Quần áo mới lắm.

Giang Niệm do dự một chút, đáp : Cảm ơn .

Cái chủ đề gì mà gượng gạo kỳ cục thế ? Cô bỗng thấy ngượng, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm. Chợt Lục Duật bảo: Lát nữa sẽ mấy đứa nhỏ sang đấy.

Giang Niệm ngẩng đầu: Dạ?

Lục Duật giải thích: Sang chúc Tết chúng .

À. Cô nhớ , hồi nhỏ cô cũng thế, mùng một Tết là chạy khắp xóm chúc Tết để nhận tiền lì xì, cuối cùng bố đem tiền đó lì xì cho con cái nhà , đúng kiểu tiền đổi tiền.

Quả nhiên đúng như lời Lục Duật . Ăn cơm xong bao lâu, mấy đứa trẻ nhà Phùng Mai và Từ Yến đều kéo sang. Ngày Tết cốt là ở cái sự náo nhiệt, Giang Niệm lì xì bao nhiêu thì hợp lý, nhớ tối qua Đoàn trưởng Tống bảo cho mỗi đứa hai hào, thế là cô lấy tám hào chia cho bốn đứa nhỏ.

Bốn đứa trẻ vui sướng chắp tay vái chào chúc Tết Giang Niệm, miệng đồng thanh: Cháu chào thím Giang, chúc thím năm mới vui vẻ ạ.

Giang Niệm : Năm mới vui vẻ nhé.

Tống Hướng Hồng chìa tay , đưa cho cô hai viên kẹo: Thím Giang, cháu mời thím ăn kẹo ạ.

Giang Niệm nhận lấy: Thím cảm ơn nhé.

Tống Hướng Hồng đang ngậm kẹo nên ngọng nghịu: Thím Giang ơi, chiều nay chú Một của cháu qua chơi, chú sẽ mang nhiều đồ ăn ngon lắm, để cháu mang sang cho thím một ít.

Giang Niệm mỉm : Thế thím đợi đồ ngon của cháu nhé.

Lưu Kiến Nghiệp và Lưu Kiến Vũ nắm tay đó. Kiến Vũ còn nhỏ, cứ chằm chằm viên kẹo tay Giang Niệm, nhớ đến viên kẹo ngọt lịm cho tối qua. Kiến Nghiệp lớn hơn một chút nên vẻ mặt phần lúng túng. Kể từ khi bà thím hai , cãi với cha mấy , bảo là tại cha mà cả nhà mất hết tiền thưởng Tết.

Nhận tâm trạng của Kiến Nghiệp, Giang Niệm vỗ vai bé: Kiến Nghiệp , năm nay cháu đến tuổi học nhỉ?

Nhắc đến chuyện , Kiến Nghiệp hào hứng hẳn lên, toe toét: Dạ, cháu bảo đợi đến mùa hè sẽ cho cháu học ạ. Lúc đó thể cùng Tống Hướng Đông học chung .

Sáng ăn cơm xong Lục Duật ngoài một chuyến, bảo là đón , gần đến giờ cơm trưa vẫn thấy về. Giang Niệm rửa sạch tay định chuẩn bữa trưa thì thấy giọng oang oang của Phùng Mai ngoài cổng: Giang Niệm ơi, trưa nay đừng nấu cơm nhé, sang nhà chị ăn.

Vừa dứt lời bà xộc thẳng bếp, thấy Giang Niệm đang đong bát bột ngô liền giật lấy bỏ túi, kéo tay cô xềnh xệch: Đi , Lục Phó đoàn sắp về đến nơi .

Giang Niệm Phùng Mai kéo về nhà. Đoàn trưởng Tống thấy cô thì thoáng ngẩn , đó lúc Giang Niệm bếp giúp một tay, ông liền gọi Phùng Mai lườm một cái: Hôm nay mùng một Tết, bà bớt bày trò cho nhờ, đừng mà mai mối lung tung chuyện Tống Bạch với chị dâu Lục Phó đoàn.

Vợ nghĩ cái gì trong bụng ông đều rõ hơn ai hết. Phùng Mai mất kiên nhẫn xua tay: Biết .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-112.html.]

Nhóm Lục Duật về đến nhà lúc hai giờ rưỡi chiều. Giang Niệm đang giúp Phùng Mai nhặt rau thì thấy tiếng reo hò phấn khích của Tống Hướng Đông và Tống Hướng Hồng ngoài sân.

Chú Một! Chú Một, cháu nhớ chú quá!

Chà, cái miệng nhỏ ngọt thật đấy.

Giang Niệm thấy một giọng nam lạ lẫm, âm sắc phần phóng khoáng, giống với giọng trầm ấm lạnh lùng của Lục Duật.

Cháu chào chú Lục, chú Chu. Hai đứa nhỏ chào cả Lục Duật và Chu Tuấn.

Đoàn trưởng Tống qua cửa sổ thấy mấy ngoài sân liền vẫy tay: Về đấy , nhà cho ấm các .

Tống Bạch về . Phùng Mai hớn hở Giang Niệm, phủi sạch bụi muối tay, định kéo Giang Niệm phòng: Đi, phòng chơi chuyện một lát, tí nữa nấu cơm .

Giang Niệm: ……

Tới nước mà cô nhận ý đồ của Phùng Mai thì đúng là ngốc thật. Cô khéo léo rút tay : Muộn chị, cả nhà còn đang đợi cơm mà.

Phùng Mai cũng sốt sắng quá: đúng, nấu cơm .

Bữa chủ yếu Phùng Mai nấu, Giang Niệm chỉ phụ giúp. Cô trong bếp thấy tiếng Chu Tuấn: Lục Phó đoàn, cần , để với Tống Phó đoàn bưng thức ăn là .

Giọng Lục Duật trầm thấp lộ chút cảm xúc: Không .

Căn bếp nhỏ hẹp, Chu Tuấn , thấy Giang Niệm cửa lò liền chào: Chị dâu.

Tống Bạch cũng thuận miệng chào theo: Chào chị dâu.

Phùng Mai bên cửa sổ đáp lời: Ơi.

Tống Bạch sững , Phùng Mai phía bên trái, theo ánh mắt Chu Tuấn sang Giang Niệm đang lò. Ngay cái đầu tiên, đôi mắt sáng long lanh của cô thu hút. Trong bếp bật đèn, ánh sáng mờ tối nhưng Tống Bạch vẫn thấy rõ làn da trắng hồng, mái tóc tết hai b.í.m và chiếc áo bông màu cam nhạt của cô.

Một gương mặt lạ lẫm. Tống Bạch đang định hỏi Chu Tuấn cô là ai thì tầm một bóng dáng cao lớn che khuất. Lục Duật cạnh cửa lò, là chiếc áo khoác xanh quân đội Giang Niệm may cho. Anh nghiêng, cúi xuống Giang Niệm: Có lạnh em?

Giang Niệm lắc đầu: Không lạnh ạ. Cô sưởi nắng nãy giờ nên ấm sực.

Lục Duật với Tống Bạch và Chu Tuấn: Bưng thức ăn .

Phùng Mai lúc đang lấy bánh ngô, Tống Bạch, giọng khá to: Tống Bạch, bao lâu?

Tống Bạch bưng bát canh cải thảo hầm miến lớn, ngoái đáp: Tạm thời chị ạ, ý của cấp em ở đây huấn luyện lính một thời gian.

Phùng Mai liền nhíu mày hỏi: Cậu mới điều sang bên bao lâu, từ Doanh trưởng lên Phó đoàn trưởng, thế? Điều về đây định hạ chức của ?

Loading...