Đặc biệt là khi ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ cô vô thức toát lên vài phần yếu đuối khiến kìm lòng. Ngửi thấy mùi xà phòng thơm nhẹ trong phòng, phụ nữ đang quấn trong chăn giường, vành tai Lục Duật bỗng chốc đỏ ửng. Anh mất tự nhiên cúi đầu, bưng chậu nước tắm ngoài đổ xuống cống thoát nước.
Đổ nước xong, Lục Duật đóng cửa. Tay bám khung cửa, ánh mắt tự chủ mà rơi Giang Niệm, yết hầu khẽ chuyển động vài cái.
Chị dâu.
Giang Niệm ngẩng đầu: Dạ?
Lục Duật gương mặt trắng ngần xinh của Giang Niệm, đột ngột dời tầm mắt chỗ khác, giọng phần khàn đặc: Ngủ sớm , mai sớm.
Giang Niệm gật đầu: Vâng ạ.
Mùng ba Tết là một ngày nắng ráo. Giang Niệm dậy thật sớm, lúc cô mặc quần áo thì Lục Duật nấu xong bữa sáng. Ăn xong, cô bếp lấy bánh quy hạt đào và bánh bò đường đỏ từ hôm ba mươi Tết bỏ một chiếc túi vải nhỏ, lấy thêm mấy loại kẹo trong tủ. Chỗ mang về quê chắc chắn sẽ tác dụng lớn.
Lục Duật thấy cô chuẩn bánh trái cũng hỏi nhiều. Thu xếp xong xuôi, hai bộ huyện. Từ huyện xe lên thành phố mất bốn tiếng, Lục Duật bảo chuyến tàu hỏa là bốn giờ chiều, giờ thì tầm một giờ trưa là đến thành phố, kịp lúc.
Ngày mùng ba xe khách đông nghịt chúc Tết. May mà lúc lên xe vẫn còn hai chỗ trống, Giang Niệm cạnh cửa sổ, thẫn thờ những hàng cây khô và con đường lùi dần về phía . Xe đến nơi lúc một giờ trưa, Lục Duật đeo túi vải lớn, đưa Giang Niệm vội vã đến ga tàu hỏa, mua hai vé giường tầng .
Họ ghé tiệm cơm quốc doanh ăn trưa . Lúc Lục Duật trả tiền định thì gặp bà Cát Mai bước cùng một đôi vợ chồng trẻ. Người đàn ông nét mặt khá giống bà Cát, chắc là con trai bà, còn phụ nữ bên cạnh là con dâu.
Bà Cát Mai cũng ngờ gặp Giang Niệm ở đây, mặt mày hớn hở: Hai cháu đây?
Giang Niệm đáp: Chúng cháu về quê một chuyến, chuyến tàu bốn giờ chiều nay ạ.
Bà Cát đồng hồ đeo tay: Ôi, giờ hai giờ năm mươi , còn sớm nữa. , khi nào hai cháu ?
Giang Niệm sang Lục Duật, đáp: Mùng bảy chúng cháu lên ạ.
Bà Cát Mai bảo: Thế thì muộn. Bà Giang Niệm: Bà đang định mai tìm cháu đây. Bức thêu của cháu ông chủ Hồng Kông hài lòng lắm, ngay hôm khi bà giao hàng, ông tới xưởng đặt một đơn hàng lớn. Có điều kích thước tranh khá to, cần dùng khung thêu lớn, thời hạn là hai tháng. Cháu mà đến xưởng thì bà sẽ đơn xin cho cháu ở ký túc xá cho tiện, cháu thấy ?
Giang Niệm mừng rỡ: Dạ, vấn đề gì ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-117.html.]
Trong lòng cô vui, vì đây là công việc duy nhất cô dựa bản lĩnh của để kiếm sống ở thời đại . Nếu thể tạo dựng sự nghiệp, gì cô cũng thể tự lập . Cứ ăn bám Lục Duật mãi, dù để ý nhưng lòng cô vẫn thấy yên.
Bà Cát Mai tạm thời trao đổi với Giang Niệm bấy nhiêu, đợi mùng bảy cô sẽ chi tiết hơn. Nhìn Giang Niệm và Lục Duật rời , con trai là Cát Chí Sinh mới thu hồi tầm mắt, cùng vợ là Chu Ái xuống bàn ăn: Mẹ, cô chính là tay nghề thêu giỏi mà nhắc đấy ạ?
Bà Cát đáp: thế, trông trẻ ?
Cát Chí Sinh : Trông cũng sàn sàn tuổi Tiểu Ái nhà con thôi.
Chu Ái bên cạnh hỏi thêm: Mẹ ơi, đàn ông cùng là chồng cô ạ? Mẹ để vợ chồng xa hai tháng liệu ?
Tình cảm của cô và Chí Sinh , dù cùng nhà máy nhưng ngày nào tan cũng ở bên . Nếu xa chồng hai tháng, cô cảm thấy lòng bồn chồn ngay. Bà Cát Mai nhấp ngụm nước: Đấy là em chồng cô , chồng cô mất . chuyện đừng mặt , . Chu Ái và Chí Sinh tất nhiên là hiểu ý .
Tàu hỏa khởi hành lúc bốn giờ. Có lẽ nhiều về quê từ Tết nên hai ngày tàu quá đông, chen chúc như đầu cô . Sáu giờ sáng hôm tàu đến ga. Giường của tàu hỏa thời cứng, Giang Niệm ngủ một đêm dậy thấy rã rời cả .
Hành lý đều do Lục Duật xách, cô chỉ mang theo một túi vải nhỏ. Rời ga tàu, họ sang bến xe khách để bắt xe về huyện, từ huyện tìm một chiếc xe lừa nhờ về làng với giá hai hào.
Về đến làng, thấy Lục Duật đều chào hỏi: Lục hai về đấy .
Lục Duật đáp: Vâng, cháu về thăm nhà chút ạ.
Mấy bà thím sang Giang Niệm, thấy cách ăn mặc khác nên lúc đầu nhận . Chỉ bà Triệu đang sưởi nắng buôn chuyện cửa là tinh mắt, bà kêu lên kinh ngạc: Vợ Hứa Thành đấy ? Có vợ Hứa Thành ?
Giang Niệm chào: Bà Triệu, năm mới bình an ạ.
Bà Triệu ngẩn . Bà ngờ Giang Niệm nửa năm về đổi chóng mặt thế . Quần áo hơn, mặt mũi cũng đầy đặn hồng hào, xinh hơn hẳn cái vẻ gầy gò hốc hác ngày . Nhìn sắc mặt thế là cuộc sống . Hóa chồng Lục hai chăm sóc chị dâu cũng chu đáo đấy chứ.
Đàn bà con gái trong làng qua đều dám tin đây là con dâu nhà họ Hứa về dâu bốn năm mà chẳng mấy khi bước chân khỏi cửa. Chỉ mấy nhà hàng xóm sát vách mới từng gặp cô, mà cô cũng ít , khi cả năm cô chẳng bằng họ buôn chuyện một ngày.
Không chỉ bà Triệu thấy cô khác, mà hàng xóm xung quanh cũng thấy . Ngày gặp họ cô cúi gầm mặt, vò gấu áo trốn biệt trong nhà, giờ gặp ai cũng mỉm rạng rỡ chào hỏi một tiếng "bà", tiếng "thím".
Giang Niệm trở về mục đích chính là tới nhà họ Giang đòi tiền cướp mất suốt bốn năm qua. Đến lúc đó, chắc chắn cô sẽ cần hàng xóm xung quanh giúp sức chứng về thói hành xử của Giang mỗi sang đây cướp tiền, cướp gạo của nguyên chủ như thế nào.