Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-12-20 03:02:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm mỉm : Em cảm ơn.

Cô cúi đầu tiếp tục thêu, lâu , bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Nghĩ là Trương Tiếu lấy cơm về nên cô : Em cứ ăn , chị xong ngay đây.

Chị dâu, là .

Tấm rèm che vén lên, giọng trầm thấp của Lục Duật vang vọng trong gian phòng thêu chật hẹp, càng càng thấy nam tính lạ thường.

Giang Niệm ngẩng đầu, đập mắt là đàn ông đang bên tấm rèm. Đôi mắt đen sâu, gương mặt tuấn tú, khoác chiếc áo măng tô quân đội màu xanh lá cô may cho, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài vững chãi. Anh đột ngột xuất hiện khiến Giang Niệm ngẩn hồi lâu mới phản ứng kịp.

Lục Duật!

Giang Niệm dậy: Sao đến đây?

Ánh mắt và giọng điệu của cô đều tràn ngập ý , khiến gương mặt Lục Duật cũng giãn đôi chút. Anh bước tới giúp cô dọn dẹp mấy sợi tơ thêu. Người mang theo lạnh của sương đêm, ngón tay vô tình lướt qua tay cô Giang Niệm khẽ rụt vì lạnh: Tay lạnh quá.

Lục Duật bảo: Hôm nay trở trời, bên ngoài lạnh.

Giang Niệm vắt sợi tơ lên khung thêu, sang hỏi: Anh việc gì mà qua đây thế?

Lục Duật thẳng . Đèn trong xưởng thêu lẽ để phục vụ công việc nên sáng hơn ở khu gia đình, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên Giang Niệm, hàng mi cong vút đổ bóng xuống quầng mắt. Nhìn đôi môi đỏ thắm đang mỉm của cô, mất tự nhiên cửa sổ: Anh qua xử lý chút việc, sáng mai sẽ về ngay.

Ồ.

Giang Niệm quàng khăn: Anh ăn cơm ?

Lục Duật hỏi ngược : Còn em?

Giang Niệm lắc đầu: Em , nhưng Trương Tiếu lấy cơm giúp em , chắc sắp về thôi.

Lục Duật bảo: Vậy em đợi thêm lát nữa.

Hai trong phòng, bỗng chốc rơi im lặng khi . Lục Duật hỏi phá tan bầu khí: Đồ ăn vặt mua em ăn hết ?

Giang Niệm lắc đầu: Vẫn còn một ít ạ.

Lát nữa mua thêm ít trái cây cho em mang về ăn.

Thôi cần , lúc nào thèm em tự mua cũng , ở đây gần hàng trái cây lắm.

Thế là cả hai chẳng gì thêm. Đợi tận nửa tiếng vẫn thấy Trương Tiếu , bụng Giang Niệm bỗng phản chủ phát hai tiếng kêu "ùng ục". Cô ngượng ngùng mím môi: Để em ngoài xem Trương Tiếu về .

Anh cùng em.

Lục Duật dậy cùng Giang Niệm bước khỏi xưởng thêu. Đường phố về đêm tối lạnh, Giang Niệm ngóng mãi chẳng thấy bóng dáng Trương Tiếu . Lục Duật khóa cửa xưởng bảo: Không đợi nữa, đưa em tiệm ăn quốc doanh một bữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-136.html.]

Giang Niệm gật đầu: Dạ .

Thành phố nhộn nhịp hơn huyện, tám giờ tối mà tiệm ăn vẫn mở cửa. Lục Duật cũng ăn gì, Giang Niệm quán còn món gì nên cô phục vụ chỉ tấm bảng đen tường: Hôm nay chỉ còn mấy món thôi.

Cuối cùng cả hai đều chọn sủi cảo. Lục Duật gọi ba đĩa, lượng sủi cảo khá nhiều nên Giang Niệm mới ăn hơn nửa đĩa thấy no căng. Lục Duật khẽ nhíu mày phần sủi cảo còn trong đĩa cô: Không ăn thêm chút nữa ?

Giang Niệm lắc đầu: Em no , ních thêm nữa .

Lục Duật gì, ăn hết hai đĩa của thản nhiên kéo đĩa sủi cảo thừa của cô sang ăn nốt. Giang Niệm thẫn thờ một giây, định lên tiếng ngăn nhưng thôi. Từ nhỏ đến lớn, ngoài trong nhà , Lục Duật là đầu tiên ăn đồ thừa của cô.

Ăn xong, hai tản bộ đường cho tiêu cơm. Gió đêm lạnh, Giang Niệm kéo cao khăn len để chắn gió, ngay đó Lục Duật bước lên phía , lùi để đối mặt với cô. Thân hình cao lớn của ngay lập tức che chắn hết luồng gió lạnh đang ập tới.

Thế đỡ hơn ? Lục Duật hỏi.

Sống mũi Giang Niệm bỗng thấy cay, cô ngờ Lục Duật tinh tế đến thế, bèn khẽ gật đầu: Đỡ nhiều .

Thế là Lục Duật phía , che chắn kín kẽ cho Giang Niệm nhỏ nhắn ở phía . Giang Niệm cúi đầu, dẫm lên bóng của , hỏi khẽ: Tối nay ngủ ở ?

Trong gió lạnh vang lên giọng của : Vẫn ở nhà khách .

Nhắc đến nhà khách đó, Giang Niệm nhớ tới sự cố đêm hôm , cô mím môi đáp lời nữa. Lục Duật con đường phía , dường như cũng nhớ chuyện cũ, đáy mắt hiện lên vài phần ý .

Hai qua ba con phố, đến cửa xưởng thêu thì Lục Duật dừng bước. Giang Niệm để ý nên đ.â.m sầm tấm lưng vững chãi của . Cô ôm đầu lùi hai bước, ngước Lục Duật đang , ngượng ngùng : Lúc nãy em đường.

? Lục Duật nắm lấy cổ chân cô dời , quan sát vầng trán trơn láng của cô một lát.

Dạ . Giang Niệm khẽ ho một tiếng, rút tay : Không còn sớm nữa, về nhà khách .

Lục Duật đút tay túi áo măng tô, đầu ngón tay khẽ miết nhẹ: Anh đưa em về tận ký túc xá, thấy em mới .

Giang Niệm khẽ gật đầu, theo con đường cũ về đến ký túc xá vẫy tay với : Em đến nơi , về nhé.

Lục Duật gật đầu nhưng ý định rời . Giang Niệm cũng gì thêm, kéo khăn xuống mỉm với một cái chạy trong.

Vừa phòng thấy Trương Tiếu đang giường sốt ruột như lửa đốt. Lư Tiểu Tĩnh hôm nay về sớm, thấy Giang Niệm về liền bảo Trương Tiếu: Xem cô cuống lên kìa, Giang Niệm chẳng về lành lặn đây ?

Ngay cả Địch Bội Bội cũng liếc Giang Niệm vài cái. Trương Tiếu thở phào nhẹ nhõm: Chị thế? Em xưởng thêu tìm thì cửa khóa, về phòng cũng thấy chị, em lo phát khiếp, suýt chút nữa là báo công an .

Giang Niệm áy náy: Người nhà chị đến tìm, bọn chị ăn cơm nên về muộn một chút.

Lư Tiểu Tĩnh hỏi: Có mặc quân phục ?

Giang Niệm mím môi: Dạ.

Lư Tiểu Tĩnh thầm nghĩ, đàn ông đó chắc chắn ý đồ với Giang Niệm, nếu ai đời đêm hôm lặn lội chạy đến đây chỉ để đưa cô ăn cơm? Rảnh rỗi quá hóa rồ chắc?

Loading...