Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-12-20 03:03:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phòng tắm công cộng mất nước, em xách sẵn nước nóng cho chị đây.

Trương Tiếu lôi cái phích từ gầm giường đưa cho Giang Niệm: Giang Niệm, cho em xin nhé. Lúc tối lấy cơm em gặp chút chuyện nên về muộn, cơm trong hộp nhôm nguội ngắt .

Nói xong, cô bé áy náy mím môi. Giang Niệm mỉm : Không , sáng mai chị đổ nước nóng ngâm là ăn mà.

Ở đây bếp núc nên nhóm lửa , chỉ thể dùng nước sôi trần qua cho nóng để ăn tạm bữa sáng. Lúc Trương Tiếu cùng Giang Niệm rửa mặt, Giang Niệm mới hỏi: Em gặp chuyện gì thế?

Lúc nãy khi Trương Tiếu chuyện, cô thấy vẻ mặt cô bé gì đó , đoán chừng là gặp rắc rối gì . Quả nhiên, lời kể đó xác nhận dự đoán của cô. Tối nay Trương Tiếu lấy cơm thì chạm mặt đám Hồ Chung Minh. Hồ Chung Minh là tổ trưởng nhà máy dệt, xung quanh lúc nào cũng mấy kẻ nịnh bợ bám theo, trong đó một gã tên Dương Quân.

Từ khi Lư Tiểu Tĩnh và Hồ Chung Minh yêu , gã Dương Quân cứ cách ba bữa theo Hồ Chung Minh đến xưởng thêu. Lần nào gặp Trương Tiếu gã cũng đeo bám thôi. Trương Tiếu kể chuyện với chị Cát, chị Cát cũng mắng Dương Quân vài trận gã mới chịu yên một dạo. Thế mà tối qua khi Trương Tiếu lấy cơm một gã quấy rầy hơn một tiếng đồng hồ. Lúc đó nếu ở nhà ăn đông qua , Trương Tiếu sợ gã càn bắt nạt .

Sắc mặt Giang Niệm lạnh xuống: Lần còn bám theo em thì cứ báo công an.

Hành vi là quấy rối . Trương Tiếu vốn từ quê lên, bình thường chuyện gì cũng chỉ tìm đội trưởng, đây là đầu tiên cô bé đeo bám cũng thể báo công an, liền gật đầu: Em ạ.

Rửa mặt xong, đường về phòng, Giang Niệm dặn thêm một câu: Lần lấy cơm thì cùng với chị.

Về đến phòng, Giang Niệm thấy Lư Tiểu Tĩnh đang giường, cầm cái gương tròn kiểu cũ soi soi , soi thở dài, ngón tay chốc chốc vuốt ve mấy nếp nhăn nơi khóe mắt, chắc hẳn vẫn đang rầu rĩ chuyện cưới xin với Hồ Chung Minh. Người ngoài ai cũng thấy Hồ Chung Minh t.ử tế, nhưng Lư Tiểu Tĩnh đ.â.m đầu , chỉ một mực gả cho để trở thành thành phố cho thiên hạ lác mắt.

Đêm đó ngủ, Giang Niệm coi Trương Tiếu thành cái gối ôm như một lẽ đương nhiên. Sau mười ngày dày vò, Trương Tiếu quen dần, thậm chí còn xoay ôm Giang Niệm, cả hai ngủ say như c.h.ế.t. Nửa đêm Địch Bội Bội dậy vệ sinh, thấy chăn của hai đứa chỉ đắp đến ngang hông, để hở cả lưng ngoài. Trời đang đại hàn, cứ thế thì sớm muộn cũng cảm lạnh. Bà lẳng lặng bước tới đắp chăn cho cả hai mới trở về giường ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm , Giang Niệm định dùng nước nóng ngâm bát cơm nguội tối qua ăn tạm thì tiếng gõ cửa. Trương Tiếu mở cửa, là bác gái bảo vệ ở cổng, bác xách một gói giấy đưa cho Trương Tiếu: Có thanh niên nhờ bác mang cái cho các cháu.

Nói xong bác hiền: Bác thấy , bên trong bánh bao nhân thịt, gói giấy kín mà vẫn giấu nổi mùi thơm, chắc tốn ít tiền , thanh niên đó đúng là chịu chi thật.

Trương Tiếu ngẩn nhận lấy gói giấy, phản ứng đầu tiên là về phía Giang Niệm. Cô bé đoán bánh bao chắc chắn là do em chồng chị Giang gửi tới, vì tối qua chị cũng ăn với . Lư Tiểu Tĩnh ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức, kịp đ.á.n.h răng hăm hở chạy tới bốc hai cái ăn ngon lành, đúng là chẳng cần ai mời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-137.html.]

Giang Niệm bừng tỉnh, chạy vội cổng thì thấy Lục Duật đang đó. Anh cạnh cổng lớn, một tay đút túi áo măng tô, tay xách một túi táo đỏ au, quả nào quả nấy to tròn trông đắt tiền. Thấy cô chạy , khóe môi hiện lên ý : Sao em chạy đây?

Giang Niệm đáp: Em đoán ngay là mà.

Lục Duật , đưa túi trái cây cho cô: Em mang cái , ăn hết thì mua.

Vâng.

Giang Niệm quàng khăn nên rụt cổ vì lạnh, thở phả thành làn khói trắng. Cô nhận túi táo, đắn đo mãi mới thấy xót tiền cho : Lần đừng mua nhiều táo thế , tốn kém lắm.

Cô ở nhà , ăn cơm của , giờ để tốn tiền mua mấy thứ , trong lòng cô thấy đành chút nào. Hơn nữa đống bánh bao nhân thịt lúc nãy cũng bộn tiền . Nói thật, cô thấy xót ruột .

Lục Duật gương mặt đỏ hồng vì lạnh của Giang Niệm, sâu trong đôi mắt đen hiện lên vẻ thâm trầm khó đoán: Đều mua cho em ăn cả mà.

Vậy nên, đắt đến mấy cũng thấy tiếc.

Nói chuyện với cô một lát, vì bắt kịp chuyến xe sớm nên xin phép . Giang Niệm bóng lưng xa mới phòng. Lúc rẽ hành lang thì gặp Địch Bội Bội, cô lấy một quả táo đưa cho bà: Chị Địch, chị ăn quả táo cho mát ạ.

Địch Bội Bội thoáng chút bất ngờ nhưng bà nhận, chỉ bảo: ăn . Rồi bà thẳng.

Giang Niệm: …… Được , ăn thì thôi .

Cô xách túi táo về phòng, Lư Tiểu Tĩnh thấy thế thì sửng sốt: Nhiều táo thế ? Anh bạn của cô đúng là hào phóng thật đấy, gửi bánh bao tặng táo.

Lư Tiểu Tĩnh thực sự ghen tị. Cô dù sắp ba mươi nhưng vẫn chồng, lúc yêu đương với Hồ Chung Minh, bao giờ hào phóng đến thế. Có lúc đưa cô ăn cũng chỉ nhà ăn, chẳng bao giờ nỡ đưa tiệm quốc doanh, gì đến chuyện mua bánh bao thịt táo cho cô . Với đồng lương thêu thùa ít ỏi, cô chẳng đủ tiền để thỉnh thoảng ăn miếng thịt, còn gửi tiền về quê, nên một tháng ăn bánh bao thịt một là xa xỉ.

Thấy đồng đội của chồng quá cố đối xử với Giang Niệm như , Lư Tiểu Tĩnh kìm mà chạnh lòng. Giá như Hồ Chung Minh thể bằng một góc của đàn ông thì mấy. Cô đố kỵ thầm ngưỡng mộ vận may của Giang Niệm, tuy là phận góa phụ nhưng gặp đàn ông thật lòng với như thế.

Loading...