Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-12-25 11:30:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị Phùng: ...

Chị đổ nước rửa mặt, rửa kể: Đêm qua Giang Niệm ôm c.h.ặ.t chị như sắp bóp nghẹt chị đến nơi , mãi mới thấy cô trở thì vung nguyên một cánh tay đập trúng chị, suýt nữa thì chị tim.

Trung đoàn trưởng Tống: ... Không ngờ chị dâu của Lục Duật còn chẳng ngoan bằng thằng út nhà ông.

Lục Duật rũ mắt thầm.

Qua hai đêm tàu hỏa, Tống Bạch và Chu Tuấn cũng chứng kiến nên lạ gì nữa.

Chị Phùng đổ nước bảo: Sau Giang Niệm bước nữa thì dặn kỹ chuyện ngủ nghê ngoan , thì ban đêm khi dọa c.h.ế.t mất.

Giang Niệm và Trương Tiếu một lúc mới dậy, chị Phùng xong bữa sáng. Ăn xong xuôi, nhóm Lục Duật sân xử lý mấy con thỏ săn tối qua, Giang Niệm định bụng trưa nay sẽ mấy món thịt thỏ.

Mấy đàn ông cũng chẳng ngại lạnh, dùng luôn nước lạnh rửa thỏ cho chậu men bưng . Giang Niệm ở cửa bếp, lúc Lục Duật gần, cô cảm nhận luồng khí lạnh toát từ phả tới liền vội lùi một bước.

Chân mày Lục Duật khẽ nhíu , hỏi nhỏ: Sao thế em? Anh tự ngửi quanh , thấy cũng mùi m.á.u tanh.

Giang Niệm lí nhí: Người lạnh quá.

Lục Duật : Để tí nữa lò sưởi hơ một lúc là ấm ngay mà.

Chị Phùng băm thịt, Giang Niệm phụ trách chuẩn rau và gia vị. Khi mùi thịt thơm phức bắt đầu lan tỏa, Trung đoàn trưởng Tống thốt lên: Hê, mùi đấy!

Chu Tuấn cũng bảo: Thơm thật sự.

Trương Tiếu cửa lò nhóm lửa, thì : Chị Giang, chị xem mấy thèm rỏ dãi kìa.

Giang Niệm hỏi : Thế em thèm ?

Trương Tiếu ngượng nghịu: Em cũng thèm ạ.

Nồi cuối cùng là đầu thỏ sốt cay, cho ớt phi thơm, chị Phùng sặc ho sù sụ, Trương Tiếu cũng ho dứt. Chị Phùng bảo: Em mau ngoài , kẻo sặc đến con. Giang Niệm , nào em món cay cũng nồng thế hả?

Giang Niệm cũng sặc đến đỏ cả mắt, rèm mi ướt nước, đầu mũi cũng đỏ ửng. Cô bịt miệng ho vài tiếng. Mùi cay truyền gian ngoài, tiếng mấy bên đó cũng húng hắng ho, ai tưởng cả nhà đều cảm cúm.

Thịt thỏ nồi, Giang Niệm chạy vội gian ngoài thở dốc một hồi lấy nước trong chậu vỗ lên mặt cho tỉnh.

Lục Duật châm thêm ít nước nóng chậu, những giọt nước đọng mặt Giang Niệm, đôi mắt cô đỏ hoe vì cay trông cứ như một trận xong. Anh đặt phích nước xuống, giọng trầm hẳn : Đỡ hơn em?

Giang Niệm gật đầu: Đỡ nhiều ạ.

Cô lau mặt chạy phía cửa sổ cho thoáng khí. Trung đoàn trưởng Tống ngoái bảo: Đừng sát cửa sổ quá, coi chừng cảm lạnh đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-250.html.]

Vâng, em ạ.

Tống Bạch bưng đĩa thức ăn từ bếp , thấy bóng lưng thanh mảnh của Giang Niệm, chiếc tạp dề buộc quanh eo để lộ vòng eo nhỏ nhắn. Anh cúi xuống eo , hiểu eo cô nhỏ đến thế, cảm giác như dùng lực một chút là thể bẻ gãy .

Tống Bạch sững một lát, đặt đĩa thức ăn xuống chạy tót bếp, lúc suýt nữa thì đ.â.m sầm chị Phùng. Chị Phùng giật : Cậu cho chậm thôi chứ.

Sắc mặt Tống Bạch chút mất tự nhiên: Em chú ý ạ.

Giang Niệm, em vẫn còn đấy thế?

Chị Phùng thúc giục một câu, nhưng Giang Niệm vẫy vẫy tay gọi chị . Chị Phùng tò mò bước tới cùng cô ghé sát cửa sổ ngoài. Thấy phía ngoài cổng gỗ một đôi nam nữ, chính là vợ chồng nhà đối diện, hai như về, mặc áo bông dày cộp, đang đẩy đưa cãi vã lao đ.á.n.h .

Ông Tống ơi, vợ chồng nhà họ Đậu đối diện đ.á.n.h kìa.

Trung đoàn trưởng Tống bật dậy ngoài, chị Phùng cũng chạy theo. Trương Tiếu chạy bên cạnh Giang Niệm cùng ghé cửa sổ hóng hớt. Lục Duật từ bếp bước , thấy hai cô nàng cứ vươn dài cổ ngoài xem náo nhiệt.

Bên ngoài ồn ào một hồi lâu, nhà cửa thời cách âm , giọng phụ nữ to.

Giang Niệm thấy chị vợ hét lên: Lần thì rõ trắng đen nhé, bác sĩ bảo là do , là sinh con! Nhà họ Đậu các bấy lâu nay cứ hùa bắt nạt một , mở mồm là mắng là loại gà đẻ, chịu đựng bao nhiêu năm trời, chịu bao nhiêu cái lườm nguýt của thiên hạ...

Chị liến thoắng một hồi, bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu nay đều tuôn hết sạch. Giọng chị to đến mức hàng xóm xung quanh đều chạy xem. Trung đoàn trưởng Tống nghiêm mặt bảo giải tán, chuyện trong nhà nên rêu rao, ai đời chồng như thế giữa bàn dân thiên hạ. Tiểu đoàn trưởng Đậu mặt mũi tím tái, Giang Niệm cảm thấy chắc chỉ độn thổ cho xong.

Trương Tiếu bảo: Chị Giang, chị đúng thật đấy, hóa là do đàn ông đó sinh .

Giang Niệm cũng thấy bất bình cho vợ, chịu đựng bao nhiêu năm c.h.ử.i rủa, cuối cùng cũng đến lúc đòi công bằng. Cô bảo: Chị cũng chỉ đoán thôi.

Hai vợ chồng nhà chị Phùng đẩy trong nhà, đám đông cũng tản mác. Giang Niệm thì thấy ba đàn ông trong nhà đang cô và Trương Tiếu chằm chằm.

Giang Niệm: ... Mải hóng chuyện quá suýt quên mất trong nhà còn ba ông .

Cô khẽ ho một tiếng, định bếp bưng cơm để tránh ngượng, ai ngờ Tống Bạch thốt một câu: Chị dâu, cơm bưng bàn hết ạ.

Lúc câu , giọng còn vương chút ý .

Giang Niệm: ...

Lát chị Phùng và Trung đoàn trưởng Tống mới . Lúc ăn giường đất, chị Phùng bắt đầu kể bao nhiêu năm qua vợ đó nhà họ Đậu hành hạ .

Buổi chiều, Chu Tuấn và Tống Bạch ga tàu mua vé cho ngày mai. Giang Niệm, Trương Tiếu và chị Phùng Tống Hướng Đông kéo sân đắp tuyết. Chị Phùng bảo: Giang Niệm, chị vẫn nhớ năm ngoái em đắp tuyết trong sân lắm, khi em đắp thêm cái nữa .

Thế là Giang Niệm đeo găng tay cùng Hướng Đông, Hướng Hồng và chị Phùng nặn tuyết. Trương Tiếu chạm đồ lạnh nên chỉ bên cạnh xem cho vui. Lục Duật bên lò sưởi trò chuyện với Trung đoàn trưởng Tống, thỉnh thoảng ngoái đầu ngoài cửa sổ. Thấy khuôn mặt Giang Niệm đỏ bừng vì lạnh, nụ tươi tắn để lộ hàm răng trắng bóng.

Lục Duật... Trung đoàn trưởng Tống gọi hai tiếng mà thấy phản ứng gì, liền nghếch cổ ngoài sân: Mấy đứa đắp tuyết thì gì mà kỹ thế?

Loading...