Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:22:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm cũng mỉm đáp , đưa mắt Khang Tú – nãy giờ vẫn đang cố tìm đủ đề tài để bắt chuyện với Phùng Mai.

Cô nhận Khang Tú. Lần đầu cô theo Lục Duật đến đơn vị, chính Khang Tú là mỉa mai cô và . Giờ thấy cô bỏ mặc đứa con gái lủi thủi một , Giang Niệm thực sự chẳng chút thiện cảm nào với phụ nữ .

Lục Duật mời nhóm Tống đoàn trưởng bàn. Nhìn mâm cơm thịnh soạn, Tống đoàn trưởng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Mẹ ơi, thịnh soạn thế ?!"

Ông mâm cơm đầy cá thịt mà thấy xót cho túi tiền của Lục Duật. Chẳng riêng gì ông, ai đây cũng thấy xót, bữa chắc chắn tốn ít tiền. Chị dâu Lục phó đoàn đối với họ đúng là quá hào phóng.

Giang Niệm âm thầm quan sát, thấy Lưu doanh trưởng và Lữ doanh trưởng cố ý cách xa , kẹp giữa là đại đội trưởng Hà và Chu Tuấn, bên cạnh còn hai đại đội trưởng khác. Những mời hầu như đến đông đủ, chỉ duy nhất Trịnh Hồng là vắng mặt.

Giang Niệm bếp lấy thêm đôi đũa dự phòng, thấy Lục Duật cúi đầu bước . Cô hỏi: "Sao ăn cơm ?"

Lục Duật gương mặt ửng hồng vì nóng của cô, đón lấy đôi đũa: "Chị dâu bận rộn cả buổi sáng , chị ăn , đũa để mang cho ."

Căn bếp vốn nhỏ, Lục Duật cao lớn, sát bên khiến Giang Niệm thấy gian bỗng chốc trở nên chật chội. Cô khẽ ho một tiếng, cúi đầu khẽ: "Vâng."

Thấy cô trở về vẻ khép nép như cũ, khác hẳn lúc thoải mái với nhóm chị Phùng ban nãy, Lục Duật siết nhẹ đôi đũa trong tay: "Chị dâu, ở mặt chị Phùng chị thế nào thì ở mặt cứ như thế, đừng gò bó, chúng một nhà."

Giang Niệm ngẩn ngước lên. Lục Duật chỉ cách cô hai bước chân, cao quá nên cô ngẩng đầu mới thẳng mắt . Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm và đôi lông mày nhíu của đàn ông, cô sực tỉnh, khẽ gật đầu mỉm : "Em ạ."

Lục Duật thoáng ngẩn ngơ nụ . Tiếng Phùng Mai từ ngoài sân vọng : "Lục phó đoàn, chú ăn?" Chị bếp thấy Giang Niệm , định hỏi thì Lục Duật , Giang Niệm cũng thò đầu : "Chị Phùng, em lấy đũa thôi ạ."

Phùng Mai: ... Lục phó đoàn cao lớn quá, chị dâu nhỏ nhắn nên che khuất hết cả, chị thực sự thấy cô.

Trong sân chia ba bàn. Bàn đàn ông ăn bàn chuyện quân ngũ, bàn trẻ con thì hò hét tranh gắp, còn bàn phụ nữ thì ngoài Phùng Mai và Từ Yến thỉnh thoảng trò chuyện, Khang Tú cố chen vài câu thì ai nấy đều tập trung ăn uống.

Khang Tú len lén Giang Niệm, thấy cô còn xinh hơn đầu gặp. Lần đầu thấy, Giang Niệm gầy như que củi, lúc nào cũng cúi gằm mặt nửa lời, giờ thì thỉnh thoảng mỉm , da dẻ trắng trẻo khiến cô thấy ghen tị. Đã là góa phụ , thế cho ai xem ?

Trong lúc ăn, Phùng Mai về chuyện nhà Tống đoàn trưởng, bỗng nhớ tới Tống Bạch – con trai út của nhà bác hai lão Tống. Tống Bạch cũng bằng tuổi Lục phó đoàn mà đến giờ vẫn vợ con gì. Chị Giang Niệm, thầm nghĩ mai cô cho Tống Bạch. Giang Niệm tính đảm đang, mỗi tội là góa phụ nhưng con, chuyện thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-42.html.]

Thế là chị gọi với sang bàn bên : "Lão Tống, thằng Tống Bạch dạo thế nào ?"

Tống đoàn trưởng đang dặn dò Lục Duật chuyện công tác ngày mai, vợ gọi thì gắt gỏng: "Vẫn thế thôi!"

Phùng Mai bảo: "Hay mối cho nó nhé? Ông thấy thế nào?" Khi thấy lão Tống qua, chị vỗ vai Giang Niệm bảo: "Ông thấy chị dâu Lục phó đoàn đây thế nào?"

Trong nháy mắt, cả bàn ăn rơi một sự im lặng đến kỳ quái!

Chương 20

Người lớn đồng loạt im bặt, đám trẻ đang la hét cũng điều mà im lặng theo. Miếng đậu phụ đũa Giang Niệm rơi "tạch" xuống bàn, mí mắt cô giật liên hồi. Chuyện gì trời? Hôm nay Lục Duật mời khách, lôi cô gì?

Tống đoàn trưởng ngẩng đầu, trừng mắt vợ: "Cái bà , ăn hàm hồ gì đấy? Lo mà ăn phần bà !"

Lần chị định mai cho Giang Niệm ông mắng một trận, tưởng thôi, ai dè hôm nay mặt bao nhiêu nhắc , còn định giới thiệu cho em họ ông nữa chứ? Khoan bàn đến việc Giang Niệm là góa phụ, cứ cái đức hạnh của thằng em ông mà xem, nó hạng chịu yên khi kết hôn ? Suốt ngày chỉ đòi biên giới đ.á.n.h trận. Không ông trù ẻo em , nhưng ngộ nhỡ Giang Niệm gả cho nó thật, một ngày nào đó...

Tống đoàn trưởng nén giận, lườm vợ thêm cái nữa: "Ăn !"

Phùng Mai lầm bầm: "Ăn thì ăn, gì mà cáu gắt thế." Chị cúi đầu dùng đũa chọc chọc miếng tiết lợn, ghé sát tai Giang Niệm hỏi nhỏ: "Em thấy ? Thằng Tống Bạch năm ngoái điều về phân quân khu , giờ cũng là phó đoàn trưởng, giỏi giang lắm."

Từ Yến cũng phụ họa: "Tống doanh trưởng... , giờ là phó đoàn trưởng Tống, trông cũng khôi ngô lắm đấy."

Giang Niệm gượng gạo nhưng vẫn giữ phép lịch sự: "Chị Phùng, em cảm ơn ý của chị. Hiện tại em nghĩ đến chuyện cá nhân, cứ lo cho chuyện đại sự của Lục Duật , chuyện của em chắc đợi ba năm nữa mới tính."

Phùng Mai thì thở dài: "Thôi ." Chị cũng thấy vội vàng, dù chồng cũng mất lâu. Nghĩ đoạn, chị lén liếc Lục Duật phía bên , đang nghiêng đầu chuyện với lão Tống, gương mặt lạnh lùng rõ vui buồn.

Khang Tú lời Phùng Mai thì chợt nhớ tới cô em gái ở quê cũng lấy chồng. Nếu thể mối cho em họ Tống đoàn trưởng thì em gái cô sẽ thành phu nhân phó đoàn, còn cô là chị vợ của phó đoàn trưởng . Nghĩ , cô liếc Phùng Mai, định bụng hôm nào tìm cơ hội nhờ chị mối giúp.

Thế là Khang Tú cắm cúi ăn thật nhanh, miếng thịt nào là nhét đầy mồm miếng đó. Nhà cô cả năm chẳng mấy bữa thịt, thèm mới lạ, mà cơm con góa phụ nấu đúng là ngon thật. Cô sang dặn con gái ở bàn trẻ con: "Hà Hoa, trông em cho cẩn thận, gắp thêm thịt cho nó ăn kìa."

Loading...