Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:53:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Niệm bảo: "Vâng, để em rửa mặt chải răng ."

Cô chạy lạch bạch giếng, cũng nghĩ ngợi nhiều mà nhấn cần gạt nước lên. Tay chạm dòng nước, cô cái lạnh cho rùng một cái.

"Đừng dùng nước lạnh, buốt lắm đấy."

Lục Duật xách phích nước tới, châm thêm ít nước nóng chậu, đưa tay thử nhiệt độ mới bảo: "Được đấy."

Nghĩ đến chuyện hôm qua nổi nóng với Lục Duật, Giang Niệm vẫn thấy mất tự nhiên, cô cúi đầu lí nhí: "Cảm ơn ."

thụp xuống rửa mặt thật nhanh, chải răng xong xuôi bàn. Bữa sáng vẫn yên tĩnh như khi. Nhìn bát trứng hấp Lục Duật đặc biệt cho , Giang Niệm do dự một chút dậy bếp lấy một chiếc bát và thìa, múc chia cho Lục Duật một nửa. Trước ánh mắt ngạc nhiên của , cô nắm chặt cán thìa: "Anh cũng ăn một ít ."

Hiếm khi cô thấy Lục Duật ăn trứng hấp, bao nhiêu ngon lành đều nhường hết cho cô. Lục Duật đáp: "Ừ."

Giang Niệm gắp vài miếng rau, len lén ngước , trong đầu đang đấu tranh xem nên mở lời xin thế nào. Cô phân vân mãi bắt đầu từ , đúng lúc Lục Duật nhận chị dâu cứ chốc chốc , ngước mắt hỏi: "Chị dâu chuyện ?"

Giang Niệm mím môi, ngẩng đầu nhỏ: "Tối qua em nên nổi cáu với , em xin ." Nói xong liền vùi đầu ăn từng miếng nhỏ.

Lục Duật bảo: " để bụng . Chị dâu cũng đừng suy nghĩ nhiều, tối qua giận cũng ý như chị nghĩ."

Giang Niệm ngẩn : "Ý như thế nào ạ?"

"Không nhất quyết bắt chị thủ tiết vì cả ."

Lục Duật xong liền uống cạn bát cháo, đặt đũa xuống dậy: " đơn vị đây."

Nhìn bóng lưng rời nhà, Giang Niệm mới dần hồn. Cô mỉm , bưng bát lên ăn liền mấy miếng trứng hấp. Chỉ cần Lục Duật giận là . Còn chuyện thủ tiết cô cũng chẳng quan trọng, dù cô cũng chẳng ý định tái hôn.

Ăn sáng xong, Phùng Mai tạt qua. Vừa cửa chị lèm bèm chuyện Trần Phương đào góc tường nhà , chị bảo Giang Niệm: "Em đừng mà đồng ý xem mặt Đường Trạch đấy nhé. Đường Trạch cũng là đời vợ hai, tuy nhà vướng bận con cái nhưng cũng là hạng gà trống..."

Lời bỗng khựng . Phùng Mai lúc mới sực nhớ Giang Niệm cũng là góa phụ. Chị gượng gạo: "Ý chị thế, chị chỉ thấy Đường Trạch xứng với em. Em xem em xinh nhường , cạnh Đường Trạch trông chẳng giống vợ chồng tí nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-95.html.]

Giang Niệm: ...

Hôm nay trời nắng , Giang Niệm đem chăn màn phơi. Cô Phùng Mai bên dây phơi: "Chị Phùng, em ý định tái hôn , chị cũng đừng nhắc đến chú Tống mặt em nữa. Chú là thanh niên vợ, gia cảnh , điều kiện , thiếu gì cô gái gả cho chú . Hơn nữa, chị cứ một mực đợi chú về để vun , thế chị nghĩ xem chú bằng lòng ?"

Thấy Phùng Mai định cãi , Giang Niệm chặn lời luôn: "Chị chú Tống, chú nghĩ gì? Nhỡ chú ở bên đó yêu thì ? Chị thế chẳng là đắc tội với yêu ? Đến lúc đó khi chú còn oán trách chị nữa đấy."

Mấy câu khiến Phùng Mai lập tức xìu xuống. Nếu Giang Niệm nhắc, chị đúng là chẳng nghĩ xa đến thế. Nếu Tống Bạch yêu thật, mà cô chị dâu lén lút mối cho Tống Bạch thì chỉ , mà khi cả nhà bác hai cũng oán trách chị thật.

Phùng Mai thở dài: "Ôi dào, em xem cái đầu óc chị , đúng là nghĩ nhiều thế. May mà em nhắc chị."

Thấy chị từ bỏ ý định, Giang Niệm cũng nhắc nữa. Hai tán gẫu một lát, gần trưa Phùng Mai mới về nấu cơm. Giang Niệm dọn dẹp vườn rau một chút cũng chuẩn bữa trưa.

Trời càng lúc càng lạnh, thấm thoắt đến giữa tháng mười hai. Tính thì chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết. Giang Niệm cũng ngờ sống ở thời đại nửa năm .

Kể từ Lục Duật mang bức thêu cho Cát Mai, bên đó vẫn bặt vô âm tín. Cô thêu nên Cát Mai hợp tác nữa . Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán. Giang Niệm cũng định lên thành phố tìm gặp, với cô, chuyện ăn thành thì , thành cũng chẳng cưỡng cầu.

Mấy ngày nay thời tiết đổi đột ngột, ngoài là lạnh buốt tai. Giang Niệm tranh thủ hái sạch rau trong vườn khi trời rét đậm. Bắp cải, đậu đũa và mấy loại rau muối cô đem dưa chua, khoai tây và củ cải thì cất hầm rau mà Lục Duật đào sẵn. Cô bếp lấy ít cà tím thái miếng phơi khô từ , trưa nay định món cà tím xào và bánh ngô hành lá.

Giang Niệm mở tủ kiểm tra, trong nhà chỉ hai , gạo và bột mì mua vẫn còn nhiều. Lục Duật chủ yếu ăn bánh ngô, nhường bánh màn thầu trắng cho cô, cháo nấu cũng đặc hơn nhà khác nên bột mì còn khá dôi dư.

Nấu xong bữa trưa vẫn thấy Lục Duật về. Trong bếp vẫn còn than hồng, cô vùi đó hai củ khoai lang. Bước khỏi bếp, tiếng gió mùa rít liên hồi, cô khẽ xoa hai cánh tay. Trời trông như sắp tuyết.

Buổi trưa Lục Duật về, Giang Niệm ủ cơm trong nồi, dùng móc sắt khều khoai lang nướng , để mặt đất cho nguội bớt. Đợi khi hết nóng cô mới cầm lên, từ từ bóc lớp vỏ cháy, ăn phần ruột trắng nóng hổi bên trong. Vị ngọt lịm, thơm phức, chỉ là nghẹn cổ một chút.

"Tuyết rơi , tuyết rơi kìa—"

Giang Niệm thấy tiếng Tống Hướng Đông reo hò ở nhà bên cạnh, Tống Hướng Hồng cũng phấn khởi gọi: "Mẹ ơi, ơi kìa, tuyết rơi ."

Giọng Phùng Mai vẫn oang oang: "Tuyết rơi thì rơi, gì mà cứ cuống cả lên thế?"

Giang Niệm mím môi . Cô thấy ở trong khu nhà , cứ hễ to một chút là hàng xóm láng giềng đều thấy hết, đôi khi chẳng chút riêng tư nào. Cô dậy tới bên cửa sổ, qua lớp kính thấy những bông tuyết bắt đầu bay lả tả. Giang Niệm hà một nóng lên mặt kính, dùng ngón tay vẽ một con thỏ nhỏ, vẽ xong chính cô cũng nhịn mà bật .

Loading...