Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 131: Trở về kinh thành
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:09:12
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao thế, con yêu?”
Vừa về đến nhà, Lục Thành Châu đối diện với khuôn mặt đầy ưu tư của Tô Đào.
Tô Đào cũng giấu giếm, đem cơ hội công tác và những suy nghĩ trong lòng kể cho Lục Thành Châu một lượt.
Khi cô sợ việc trở về Kinh Bắc sẽ ảnh hưởng đến .
Trong lòng Lục Thành Châu chợt dâng lên một tia ngọt ngào.
Hóa chỉ , cô cũng đang lo lắng cho .
Tấm lòng của hai dành cho là giống .
Đầu ngón tay Tô Đào khẽ kéo ống tay áo quân phục của , lay nhẹ hai cái như đang nũng: “Sao gì , nghĩ ? Em ý kiến của .”
Lục Thành Châu thuận thế kéo cô lên đùi , ôm nghiêng cô lòng, cằm tựa hõm cổ cô, khuôn mặt góc cạnh thiết áp sát má cô, thì thầm bên tai cô:
“Anh em, con yêu. Em Kinh Bắc, cũng về đó. Em ở Hải Thị, sẽ xin điều chuyển sang đây. Quan trọng là cơ hội lãnh đạo cho, em nắm bắt ?”
“Hơi chút động tâm.” Tô Đào gật đầu.
“Như thì chúng cùng trở về Kinh Bắc. Đối ngoại sẽ Tinh Tinh là con gái đẻ của , lời đàm tiếu để bụng.”
Tô Đào thấy sự kiên định trong giọng , lòng cô cũng theo đó mà yên định .
“Vậy ngày mai em trả lời lãnh đạo. À, còn đến Hải Thị đón Tinh Tinh về .”
“Được. Anh xin phép cùng em.”
“Vậy em gọi điện cho nuôi ngay.”
“Ừ, ngoài ăn cơm, tối nay em ăn gì?”
“Em cũng nữa, khách sạn quốc doanh xem .”
“Được.”
Lục Thành Châu hôn nhẹ lên khóe môi Tô Đào, ôm eo cô dậy.
Vợ chồng trẻ thương lượng bàn bạc với cùng ngoài.
Ăn cơm xong, họ gọi điện về nhà họ Hà. Tiểu Tinh Tinh ở nhà họ Hà ngoan, gọi điện thoại còn thời gian, trong khu gia cư kết bạn với một nhóm bạn nhỏ. Ăn cơm xong mấy đứa trẻ chơi với , căn bản thời gian nhớ . Nghe về Hải Thị, còn nỡ rời.
là đứa trẻ vô tâm vô phế.
Tô Đào cũng tức giận, hồi nhỏ cô cũng thế.
Trừ lúc ngủ tìm , thời gian khác đều những bạn nhỏ khác lấp đầy.
Hơn nữa, từ lúc còn nhỏ, Tinh Tinh Tô Đào và Thành Huệ Quỳnh dắt ngoài dạo hàng ngày, chạy khắp khu gia cư. Ai cũng cháu là con nuôi của phó giám đốc nhà máy, thêm đó đứa trẻ vốn dĩ đáng yêu, ai cũng thích, gặp mặt là bế lên nựng nịu, thì dắt chơi trong nhà máy một lát.
Thành hình thành tính cách của Tiểu Tinh Tinh bây giờ: rộng rãi hoạt bát, là một tên nhóc láu lỉnh, hề rụt rè nhút nhát, gặp ai cũng chào, cái miệng nhỏ ngọt như tẩm mật.
Hà Mỹ Quyên công tác học ở Hải Thị, thuận tiện đưa Tinh Tinh đến luôn.
Tô Đào cần tự đón.
Một tuần , Hà Mỹ Quyên xuất phát từ Nam Tỉnh.
Cùng lúc đó, Thẩm Tịnh Thư cũng lên tàu hỏa từ Kinh Bắc đến Hải Thị. Tuy nhiên, bà mua vé thẳng, mà chuyển tàu một chặng ở Nam Tỉnh, thuận tiện thăm bạn cũ.
Bà là quyết định tức thời đến Hải Thị.
Ở nhà ngày nào cũng cãi với chồng vì chuyện của con trai. Chồng thì móc xiên, đổ hết tội cho con trai bây giờ như thế lên đầu bà, bà dạy dỗ . Con nuôi cùng vợ nó bên cạnh thêm dầu lửa, cộng với trong nhà còn một tên tiểu bá vương Lục Hiên, ngày ngày ở nhà đồ chơi vương vãi khắp nơi, đủ thứ phá phách, khiến bà dọn dẹp mệt thở.
Bà liền xin nghỉ phép một tuần, đến Hải Thị tìm con trai và con dâu.
Ngồi tàu hỏa, Thẩm Tịnh Thư vẫn còn thầm oán trách trong lòng.
là con đẻ mới .
Đối với con nuôi tác dụng gì chứ? Hồi nhỏ còn là bà tắm rửa, bế ẵm nuôi lớn đó, lớn lên chẳng thiết chút nào.
Không những , còn hận cả con trai bà nữa.
Điều kêu ai?
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-131-tro-ve-kinh-thanh.html.]
Thật là!
Hà Mỹ Quyên mua vé giường , tình cờ trong toa tàu còn một đứa trẻ tuổi tác tương đương Tiểu Tinh Tinh, tên là Cẩu Đản.
Vừa lên tàu, Cẩu Đản Tiểu Tinh Tinh thu hút.
Chạy theo m.ô.n.g Tiểu Tinh Tinh.
Hai đứa trẻ trong toa leo trèo lên xuống, lúc thì chơi trò gia đình, lúc thì trốn tìm, chơi chán.
May mà Hà Mỹ Quyên cùng nhà Cẩu Đản bao trọn cả toa, nếu những hành khách khác cùng toa mà phiền.
Chơi một lúc, hai đứa trẻ đột nhiên im ắng.
Trẻ con tiếng, chắc chắn là đang nghịch ngợm. Hà Mỹ Quyên ngửi thấy một mùi hương thơm, dậy từ giường , thẳng , thứ gì đó đầu hắt ào xuống tóc và quần áo bà.
Bà ngẩng đầu lên, thấy Cẩu Đản đang bên mép giường , trong tay cầm một lọ dầu gội đầu mở nắp, cả tay đều dính đầy chất lỏng nhờn nhờn, đang định xoa lên đầu Tiểu Tinh Tinh, miệng còn lầu bầu: “Gội đầu thơm nào!”
Tiểu Tinh Tinh tỏ vẻ chê bẩn, thu góc giường, tránh né qua : “Bẩn bẩn!! Không!”
Hà Mỹ Quyên thấy mà khói bốc lên đỉnh đầu.
“Cẩu Đản! Không thế , gội đầu ở đây!”
Hà Mỹ Quyên gọi lên, bố Cẩu Đản đang ngủ gật giường đối diện cũng giật tỉnh dậy.
“Thằng ranh con! Xem mày đòn !”
“Xuống ngay cho tao! Ai cho mày lén lấy dầu gội của mày nghịch hả? Con nhỏ c.h.ế.t tao , một lọ dầu gội như tốn bao nhiêu tiền mày , đều mày phá hết ...”
Cẩu Đản bố nó vặn tai kéo từ giường xuống.
Cẩu Đản sai, sợ hãi rụt cổ dám hó hé.
Mẹ Cẩu Đản xin Hà Mỹ Quyên: “Xin đồng chí, đứa trẻ nghịch ngợm lắm, xem bẩn đồng chí , thật sự xin ... Hay đồng chí cởi quần áo mang vòi nước giặt giúp...”
Đối phương thái độ chân thành, hai đứa trẻ cũng chỉ đùa nghịch, Hà Mỹ Quyên so đo: “Không , một bộ là .”
Hà Mỹ Quyên kiểm tra Tiểu Tinh Tinh, dính dầu gội.
Bà lấy từ hành lý một bộ quần áo sạch của , định dắt Tiểu Tinh Tinh cùng nhà vệ sinh. Mẹ Cẩu Đản thấy , chủ động : “Đồng chí, dắt trẻ con nhà vệ sinh bất tiện lắm, trong đó bẩn hôi, còn đông . Cứ để cháu ở trong toa, chúng trông giúp.”
“Dì ơi, dì , Tinh Tinh ở đây ngoan ngoãn đợi dì, chạy lung tung .”
Tiểu Tinh Tinh cũng hiểu chuyện .
Phía tàu hỏa ga dừng, thêm đó suốt chặng đường cũng quen khá với bố Cẩu Đản, đối phương là cán bộ nhà máy dệt quốc doanh, Hà Mỹ Quyên dặn dặn Tinh Tinh mấy yên tâm đến nhà vệ sinh.
Cẩu Đản bố mắng một trận, nó trèo lên giường dọn dẹp giường bẩn, bố nó cầm chậu ngoài lấy nước chuẩn về rửa tay cho con.
Chính trong lúc sơ hở .
Cẩu Đản xúi giục Tiểu Tinh Tinh ngoài.
“Anh Cẩu Đản, dì cháu bảo chạy lung tung.”
“Không chạy, chúng chỉ ở cửa xem thôi.”
“Ê, kìa, xe ô tô đồ chơi, chúng xem .”
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, sự tò mò thắng thế tất cả.
Hai đứa trẻ liền chạy vèo đến bên cạnh một đứa trẻ khác đang cầm xe ô tô đồ chơi.
Ba đứa trẻ chơi với .
Len lỏi trong đám đông , đến khi nhớ , Tiểu Tinh Tinh lạc mất Cẩu Đản.
“Bé ơi, nhà của bé ?”
“ , chỉ một bé ở đây thôi ?”
“Lại đây, cô cho bé ăn kẹo...”