Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm - Chương 96: Yêu Không Rời Tay
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:08:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa cơm, Tô Đào kéo Lục Thành Châu đến công viên gần đó dạo.
Ánh nắng chói chang, bầu trời xanh biếc trong vắt, một gợn mây.
Công viên vắng vẻ, một lúc, đôi tay hai tự nhiên nắm lấy .
Những ngón tay xương xương, rõ từng đốt của Lục Thành Châu mân mê đầu ngón tay mềm mại, nhỏ nhắn của Tô Đào.
Yêu rời tay.
"Em sang bên xem một chút." Tô Đào cố ý dẫn hướng phía lùm cây nhỏ.
Sau một cây to lớn, Tô Đào dừng bước. Lần chia tay sẽ đến, , lẽ cả đời hai sẽ còn cơ hội gặp nữa.
Hắn ghét c.h.ế.t cô , cô cũng còn mặt mũi nào đối diện với .
Vậy thì cứ để ghét thêm chút nữa .
Yêu bao nhiêu, sẽ ghét bấy nhiêu.
Tô Đào xoay , nhón chân, hai tay vòng qua cổ Lục Thành Châu, chần chừ chủ động hôn lên môi .
Lục Thành Châu nhất thời ngẩn , đó cánh tay đột nhiên siết chặt, ôm lấy eo cô, ép cô cây, đôi mắt đỏ lên, thở gấp gáp, sốt sắng đáp nụ hôn.
Thân hình vững chắc của đè lên cô.
Tô Đào thể cảm nhận rõ rệt ấm nóng bỏng tỏa từ n.g.ự.c và nhịp tim mạnh mẽ như đập thủng lồng ngực, mũi cô ngập tràn hương thơm sạch sẽ, mát lạnh tỏa từ . Cô hít một thật sâu, bám chặt lấy , dùng hết sức lực quấn quýt, đan xen, hút lấy .
Lục Thành Châu nóng bừng, chỉ cảm thấy từng luồng hương thơm ngát cứ xộc mũi, con bé ngoan của mềm mại, thơm tho, quấn quýt đến thế. Yết hầu lăn mạnh, tay siết chặt eo cô, thực sự hận thể nuốt cô , nghiền nát cô , nhào nặn cô trong cơ thể .
…
Cho đến khi cả hai sắp thở nổi.
Hai mới tách , thở hổn hển, trán chạm trán, thẳng mắt , trong đáy mắt mỗi vẫn còn lóe lên những tia lửa nhỏ tắt.
Càng càng thấy rung động.
Trái tim hai đập thình thịch, cảm giác tâm ý tương thông, tâm thần phiêu đãng , thực sự thể dùng lời lẽ nào để diễn tả.
"Ừm… ôm em." Tô Đào khẽ rên lên một tiếng, giọng mang theo chút thở gấp như đang nũng.
Lục Thành Châu gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm, ửng hồng của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào tê tái, nhưng hôm nay cô thực sự đặc biệt đeo bám. Lục Thành Châu giơ tay ôm lấy lưng cô, kéo cô lòng, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.
"Con ngoan, ngoan ngoãn." Lục Thành Châu lòng n.g.ự.c nóng rực, trong miệng kìm gọi khẽ.
Tô Đào miệng ừm ờ nũng, tay thuận thế vòng qua eo , áp má n.g.ự.c , cả đều dính chặt lấy , lưu luyến khôn nguôi.
Cô thực sự .
Cô thích .
thực tế tàn khốc như , đợi đến khi chuyện vạch trần, chắc chắn sẽ ôm cô, gọi cô là con ngoan như thế nữa.
Anh sẽ chỉ lạnh lùng cô, như kẻ thù , hận thể bóp nát kẻ lừa dối như cô.
Tô Đào kiềm chế , hình dung phản ứng của Lục Thành Châu khi sự thật, tim từng đợt thắt .
Thời gian cũng từng phút trôi qua.
"Con ngoan. Đến lúc về ." Lục Thành Châu liếc đồng hồ, sắp đến giờ tan , công viên cũng sắp đóng cửa.
"Đi thôi." Tô Đào lưu luyến buông .
Ra khỏi công viên, hai đành chia tay, vì Tô Đào còn tìm chị Lưu lấy vé.
"Anh về nhà , em chút việc tìm chị Lưu, chị sẽ giúp em sắp xếp việc thi cử."
Lục Thành Châu cũng nghĩ nhiều: "Vậy về đơn vị một chuyến, hỏi chuyện tờ báo cáo kết hôn. Tính toán thời gian cũng sắp đến lúc , nếu ngày mai thể lấy , chúng thể đăng ký kết hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mang-thai-bo-tron-thieu-gia-quan-doi-lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-96-yeu-khong-roi-tay.html.]
"Vâng, ngày mai gặp." Tô Đào vẫy tay.
Hai cùng về hai hướng ngược .
Ngay giây tiếp theo, Tô Đào , ánh mắt lưu luyến theo bóng lưng cao lớn của , mũi cay cay, trong khoảnh khắc thấy dừng bước, cô vội vàng bịt miệng, , nhanh chóng về hướng ngược .
Lục Thành Châu chỉ thấy bóng lưng mảnh mai của cô đang xa dần.
Tô Đào đến nơi hẹn với Lưu Phân, chờ lâu, Lưu Phân vội vã tới.
"Tiểu Tô, mua vé , đây! Chuyến tàu tám giờ rưỡi tối, còn hai tiếng nữa, cô tranh thủ đấy." Lưu Phân nhét vé tàu tay Tô Đào.
"Cảm ơn chị Lưu, đây là tiền vé tàu, phiền chị ."
"Ái, cần tiểu Tô, cô từng cứu Thao Thao, ân tình lớn như còn lấy gì để đền, thực sự cần tiền."
"Không chị Lưu, chị cầm ."
"Ái chà, thực sự đừng khách khí…"
Vân Vũ
Hai từ chối qua vài , cuối cùng tiền vẫn về tay Tô Đào, Lưu Phân nhất quyết chịu nhận.
Sau khi lấy vé, Tô Đào vẫn quyết định thật với Lưu Phân, thì Lục Thành Châu hỏi , dễ dàng tìm cô.
"Chị Lưu, chuyện mua vé xin chị giữ bí mật giúp em, đừng với bất kỳ ai về nơi em , kể cả đồng chí Lục."
"Đồng chí Lục? Cô bạn trai cô ?"
"Vâng. Sau cơ hội em sẽ thư giải thích với chị, tóm nếu ai hỏi thăm, chị tuyệt đối đừng tiết lộ."
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tô Đào, Lưu Phân cô chắc chắn khó gì đó, cũng tiện đào sâu, gật đầu: "Cô yên tâm tiểu Tô, sẽ với ai cả, nếu cô cần giúp đỡ, cứ thư cho , gửi điện báo cũng , địa chỉ của cô còn nhớ chứ?"
"Vâng. Em nhớ, cảm ơn chị Lưu, tạm biệt." Tô Đào vẫy tay, Lưu Phân cũng vẫy tay với cô, mặt chút lo lắng, "Trên đường cẩn thận nhé tiểu Tô."
Tạm biệt Lưu Phân, Tô Đào về khu nhà ở gia đình lấy hành lý.
Sáng sớm vốn thu xếp xong, kết quả Lục Thành Châu lấy hết ngoài, cô chỉ thể thu xếp . May mà là quần áo, thu cũng nhanh, Tô Đào cuộn từng bộ thành một cuộn nhỏ bỏ túi hành lý.
Thu xếp xong quần áo, cô bỏ một chiếc khăn mặt và một cái cốc uống nước, cùng một ít đồ ăn vặt tàu, hành lý coi như xong.
Thời gian gấp gáp, Tô Đào xuống bàn, lấy bút , trải giấy thư, đầu bút lơ lửng một lúc, ngàn lời vạn ngữ cũng địch nổi sự thật cô lừa dối, cô xoa xoa đôi mắt cay xè, chỉ vắn tắt vài câu, nhét tờ giấy phong bì, dùng đồ vật đè lên chỗ dễ thấy.
Làm xong tất cả, đến lúc rời .
Tô Đào cuối quanh ngôi nhà mới trang hoàng xong, những món đồ nội thất đó Lục Thành Châu dốc tâm huyết, đều dùng loại gỗ nhất, và thể nhận lẽ chính tự vẽ bản thiết kế, vì kiểu dáng giống với nhà khác.
Còn những món đồ trang trí nhỏ nhắn do chính tay cô lựa chọn.
Có những lúc cô thực sự từng mơ tưởng đến cuộc sống hạnh phúc bên tại nơi .
mà…
Một luồng cay xốc bỗng trào lên mũi, tầm lập tức mờ .
Tô Đào tàn nhẫn nhắm mắt , bắt buộc bản , xách túi hành lý lên, mở cửa.
"Lách cách" một tiếng nhẹ, cánh cửa khép phía lưng.
Cô cúi , từ khe cửa đẩy từ từ chìa khóa trong, cắt đứt mối liên hệ cuối cùng.
Bóng hình đơn bạc xách theo hành lý nhỏ bé, biến mất trong màn đêm.
Sáng hôm .
Lục Thành Châu…