Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 200.
Cập nhật lúc: 2025-04-02 02:29:10
Lượt xem: 1,556
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Khương Tri Tri học, Thương Hành Châu cũng chào Phương Hoa một tiếng ngoài.
Phương Hoa do dự một lúc lâu, suy nghĩ xem nên với Thương Thời Anh rằng con trai của Thương Thời Nghị đang ở nhà bà . nghĩ nghĩ , bà thấy cần thiết. Dù gì Thương Thời Nghị cũng để con trai nhận bác, bà cũng cần xen .
Lịch học một ngày căng thẳng, Khương Tri Tri cảm thấy cái đầu trống rỗng của dạo nhồi nhét ít thứ.
Tan học, cô cũng thể giống các bạn khác, cầm sách hỏi thầy cô, đồng thời xem bạn bè hỏi những gì. Nếu câu nào hiểu, cô sẽ lén ghi nhớ .
Vì , khi khỏi cổng trường thì trời muộn. Hôm nay nhà Cát Thanh Hoa việc, nên cô về sớm từ buổi chiều.
Khương Tri Tri con đường tối đen, nhưng cũng sợ. Cô buộc đèn pin lên ghi đông xe đạp, khi tách khỏi bạn bè giữa đường, cô một đạp xe về nhà.
Hạt Dẻ Rang Đường
Có một đoạn đường khá khó , hai bên vẫn là rừng cây và đồi núi.
Khương Tri Tri quen thuộc với địa hình, cô giảm tốc độ để tránh những chỗ ổ gà. trong lúc đó, khóe mắt cô thoáng thấy bóng lay động trong rừng cây bên cạnh, nhanh chóng lao về phía cô.
Người đó khom lưng, lao tới với tốc độ nhanh!
Khương Tri Tri phản ứng kịp thời. Khi lao đến, cô lập tức nhảy khỏi xe, xoay đầu xe và dùng nó đánh thẳng kẻ tấn công.
Tên rõ ràng ngờ rằng Khương Tri Tri phản ứng nhanh như , xe đập mạnh ngực, vô thức lùi mấy bước.
Khương Tri Tri cũng chấn động đến mức cánh tay tê dại. Cô lập tức vứt xe, chuẩn xử lý kẻ .
ngay lúc đó, từ trong rừng một bóng lao , miệng hét lớn:
“Mẹ kiếp, dám đánh lén chị !”
Người đó xông tới, túm lấy cổ áo gã đàn ông giáng cho một trận đòn dữ dội.
Khương Tri Tri giọng của Thương Hành Châu, cô sững sờ:
“Sao em ở đây?”
Cô chắc kẻ tấn công là ai, nên cũng gọi thẳng tên Thương Hành Châu.
Biên Ngọc Thành Thương Hành Châu đ.ấ.m đá loạn xạ, đến mức đầu óc choáng váng. Ban đầu còn cắn răng chịu đựng, nhưng sợ rằng tên như một con trâu điên, sẽ thực sự đánh c.h.ế.t .
Anh ôm đầu hét lên:
“Hiểu lầm! Mau buông tay! Chỉ là hiểu lầm thôi!”
Khương Tri Tri dùng đèn pin soi lên mặt Biên Ngọc Thành, chút kinh ngạc:
“Biên Ngọc Thành?”
Cô thật sự ngờ đích tay chuyện ngu ngốc như .
Thương Hành Châu ấn chặt cổ Biên Ngọc Thành, khiến Biên Ngọc Thành thể thẳng, sang với Khương Tri Tri:
“Chị, tên theo dõi chị từ sáng, em thấy hết. Chiều nay rình rập ở đây, em ngay là ý .”
Khương Tri Tri nghi hoặc, cầm đèn pin quét xung quanh rừng cây:
“Chỉ một ?”
Thương Hành Châu gật đầu:
“, chỉ một .”
Biên Ngọc Thành nhổ một búng máu, cố gắng ngẩng đầu Khương Tri Tri:
“Hóa là em dâu… Chắc chắn hiểu lầm gì ở đây. chỉ tình cờ ngang qua…”
Thương Hành Châu phì một tiếng:
“Hiểu lầm cái quái gì! theo dõi cả ngày nay, thứ lành gì. Nhà họ Biên các , chẳng ai tử tế cả!”
Biên Ngọc Thành thấy mặt Thương Hành Châu, giãy giụa hỏi:
“Cậu là ai?”
Thương Hành Châu lạnh:
“Anh xứng tên của ông đây! Chỉ cần nhớ kỹ, ông đây là trời hành đạo. Nhà họ Biên các chuyện , đáng báo ứng!”
Biên Ngọc Thành nhạt vài tiếng:
“Hai … gặp cảnh sát!”
Hiện tại, d.a.o găm, đang thương khắp nơi, còn Khương Tri Tri và Thương Hành Châu thì hề hấn gì.
Chỉ cần gặp cảnh sát, rằng khi đường tình cờ thấy hai chuyện mờ ám, nên đánh trả thù.
Dù , bọn họ cũng chứng cứ, cảnh sát cũng chẳng gì .
Thương Hành Châu đưa tay vỗ đầu một cái:
“Gặp cảnh sát cái gì mà gặp! Nhìn cho kỹ , ông đây chuẩn chút quà cho , mang theo mà gặp cảnh sát nhé.”
Vừa , lấy một gói đồ, nhét tay Biên Ngọc Thành.
Biên Ngọc Thành đưa tay sờ thử, tim lập tức đập loạn—là ảnh chụp! bên trong hình như còn … đạn?!
Hai thứ chung với , thể mạng khỏi đó ?
Biên Ngọc Thành hoảng hốt, giãy giụa điên cuồng:
“Là mày cướp ảnh ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-200.html.]
Thương Hành Châu hì hì:
“Cũng thông minh đấy, đúng là . Anh trả thù ? Tiếc quá, còn cơ hội !”
Vừa dứt lời, móc từ trong túi một nửa viên gạch, giáng thẳng đầu Biên Ngọc Thành mấy phát.
Mạnh mẽ, nhanh gọn!
Khương Tri Tri chút bất ngờ. Một đứa trẻ đến mười tám tuổi mà khi tay hung hãn như một con sói nhỏ, đồng thời còn mang theo sự kiêu ngạo bồng bột của tuổi trẻ.
Hoàn khác với dáng vẻ đùa vô tư ngày thường.
Chẳng trách Tôn Hiểu Nguyệt thiết kế kế hoạch cứu . Với tính cách , chắc chắn nhân vật tầm thường.
Biên Ngọc Thành giãy giụa mấy cái, mềm nhũn ngã xuống.
Khương Tri Tri lên tiếng gọi Thương Hành Châu:
“Đủ , đừng lớn chuyện đến mức mất mạng .”
Thương Hành Châu đá Biên Ngọc Thành một phát:
“Mẹ em , nhà họ Biên ai , c.h.ế.t cũng là lợi cho chúng nó!”
Khương Tri Tri cũng nhịn , bước tới đá một phát:
“ là xa thật, nhưng vì hạng mà dính án mạng thì đáng.”
Vừa xong, đằng xa liền ánh đèn xe ô tô đang tiến nhanh.
Khương Tri Tri chuẩn kéo Thương Hành Châu trốn .
Thương Hành Châu hưng phấn:
“Là rể!”
Khương Tri Tri ngạc nhiên:
“Sao em ?”
Thương Hành Châu ưỡn thẳng lưng, đầy kiêu ngạo:
“Tất nhiên là em chứ! Vì em gọi điện đến nhà chị từ chiều, báo với bác rằng rể về , bảo đến đón chị.”
Khương Tri Tri còn kịp gì, chiếc xe Jeep dừng ngay mặt.
Cửa xe mở , Chu Tây Dã và Tống Đông nhảy xuống, theo còn một cảnh sát.
Tống Đông dùng đèn pin quét một vòng, thấy Biên Ngọc Thành đang đất thì cũng khó hiểu:
“Đến đường cùng mà vẫn kéo em dâu xuống nước theo .”
Anh phất tay, hiệu cho cảnh sát phía tiến lên, còng Biên Ngọc Thành kéo lên xe.
Chu Tây Dã bước đến bên cạnh Khương Tri Tri , xác nhận cô thương:
“Em chứ?”
Khương Tri Tri lắc đầu:
“Anh còn kịp chạm em, Thương Hành Châu đến .”
Thương Hành Châu thẳng lưng, chờ Chu Tây Dã khen ngợi:
“Anh rể, bác nên mới tới đây ?”
Chu Tây Dã cau mày:
“Nói gì? Anh còn về nhà.”
Thương Hành Châu sững sờ:
“Em với bác gái, bảo đến đón chị em tan học mà.”
Chu Tây Dã qua loa đáp:
“Chưa kịp về nhà.”
Thực , cảm thấy Thương Hành Châu đột nhiên xuất hiện chắc chắn vấn đề, nên khi họp xong liền tìm Tống Đông, đến đây đón Khương Tri Tri luôn.
Tống Đông hiệu, bảo đưa Biên Ngọc Thành lên cốp :
“Chúng cũng lên xe , đến đồn biên bản .”
Khương Tri Tri định lên xe, đột nhiên nhớ :
“Không , em còn xe đạp!”
Chu Tây Dã sang Thương Hành Châu:
“Em xe đạp ?”
Thương Hành Châu cảm thấy xúc phạm:
“Xe đạp mà cũng hỏi? Em còn thể chạy đua với ô tô nữa kìa!”
Chu Tây Dã gật đầu:
“Vậy , em đạp xe của chị em đến đồn cảnh sát, bọn đợi ở đó.”
Thương Hành Châu lập tức “A?” một tiếng, theo bóng Chu Tây Dã đang đỡ Khương Tri Tri lên xe, đành cam chịu nhặt xe đạp lên:
“Được thôi, thử xem ai đến đồn cảnh sát nhé…”