Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 205.

Cập nhật lúc: 2025-04-03 01:52:09
Lượt xem: 1,450

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tri Tri khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”

Phương Hoa hồn, cố nặn một nụ : “Đỡ hơn chút nào ? Còn khó chịu ? Mẹ nấu chè trôi nước , vẫn còn nóng đấy, mau qua ăn .”

gọi Chu Tây Dã ăn cơm.

Lúc ăn, Khương Tri Tri rõ ràng cảm thấy tâm trạng của Phương Hoa . Cô cứ nghĩ là do chuyện của Chu Tiểu Xuyên nên cũng suy nghĩ nhiều.

Sau bữa tối, Chu Tây Dã bảo Khương Tri Tri về phòng nghỉ ngơi, còn thì dọn dẹp bát đũa và lau dọn bếp.

Thấy Khương Tri Tri phòng và đóng cửa , Phương Hoa mới bước bếp: “Tây Dã, con và Tri Tri định sinh con ?”

Chu Tây Dã chút bất ngờ: “Không sinh con, mà là đợi thêm vài năm.”

Phương Hoa thể tin nổi: “Sao đợi vài năm? Tri Tri học cũng ảnh hưởng đến chuyện mang thai sinh con, nhân lúc còn khỏe, thể giúp hai đứa chăm cháu mà. Nhà nào chẳng , đầu năm cưới, cuối năm con?”

“Con con bao nhiêu tuổi ? Tri Tri còn nhỏ, nhưng con thì còn trẻ nữa. Qua năm mới là con hai mươi chín đấy. Nếu còn đợi thêm vài năm nữa, chẳng lẽ hơn ba mươi mới sinh con ?”

“Hay là do Tri Tri sinh con?”

Chu Tây Dã , : “Mẹ, chuyện sinh con là do con quyết định sẽ để muộn một chút. Hiện tại con cũng định, mà Tri Tri còn học. Nếu bây giờ con, con nhà, cô còn nhỏ học chăm con.”

“Mặc dù cũng sẽ đối mặt với cuộc sống như , nhưng con hy vọng cô thể tận hưởng thời gian tự do và vui vẻ khi con.”

Phương Hoa hiểu: “Con ? Sinh con thì vui vẻ tự do ? Sinh xong thể chăm mà.”

“Nhân lúc còn trẻ, hai đứa cũng thể sinh nhiều một chút.”

Chu Tây Dã nhíu mày: “Mẹ, con quyết định . Còn chuyện , cũng đừng với Tri Tri.”

Phương Hoa phần bực bội: “Nhà ít con cái, mấy em của con cũng giữ , chỉ mong con sinh nhiều thêm một chút, để nhà cửa náo nhiệt hơn. Nếu hai đứa lo sự nghiệp, thể giúp chăm cháu mà.”

“Mẹ chỉ sớm bế cháu, nếu , hàng xóm cũng sẽ chê.”

Chu Tây Dã bất lực: “Mẹ, sống là để bản cảm thấy thoải mái, đừng lấy chuyện so bì với . Con quyết , chuyện dừng ở đây .”

Thấy con trai kiên quyết như , những lời định Phương Hoa nuốt xuống. Bà hiểu rõ tính cách của con , một khi quyết thì ai cũng vô ích.

Nếu bà cứ khăng khăng, cuối cùng thể như mấy năm , Chu Tây Dã nhiều năm về nhà.

Bà thở dài, sắc mặt chút ảm đạm: “Tùy các con , nhưng cũng đừng để lâu quá.”

Buổi tối, Khương Tri Tri lên cơn sốt cao, đến sáng hôm vẫn uể oải, tinh thần.

Chu Tây Dã đến trường xin nghỉ học cho cô.

Khương Tri Tri bệnh tật, tựa sofa sách. Đang thì đột nhiên nhớ , tối qua cũng thấy Thương Hành Châu , liền vội hỏi Phương Hoa đang bận trong bếp: “Mẹ, ơi, tối qua Thương Hành Châu về ?”

Phương Hoa lắc đầu: “Không, nhưng buổi chiều ghé qua một tiếng, bảo là về nhà .”

Khương Tri Tri một tiếng, cũng thấy yên tâm hơn.

Cô tiếp tục sách, hai dòng thì Thương Hành Châu vội vã đến, còn mang theo một túi quà lớn.

Vừa cửa, đưa cho Phương Hoa: “Bác gái, đây là quà cháu gửi tặng bác, cảm ơn bác cho cháu ở nhờ hôm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-205.html.]

Phương Hoa túi quà to, vội kêu lên: “Mẹ cháu khách sáo quá, chỉ ở nhờ một đêm thôi mà cũng tặng quà.”

Thương Hành Châu : “Phải chứ ạ, cháu bảo đây là phép lịch sự. Nếu bác nhận, chẳng khác nào cháu đến chơi nữa.”

Thấy , Phương Hoa đành nhận lấy túi quà nặng trĩu.

Thương Hành Châu móc từ trong túi một gói kẹo và sô-cô-la, dúi tay Khương Tri Tri:

“Chị, chiều nay em lên tàu , chắc sẽ lâu chúng mới gặp . Chỉ cần tân binh bọn em xuống đơn vị, em sẽ lập tức thư cho chị.”

Khương Tri Tri : “Được, đến lúc đó chị nhất định sẽ hồi âm.”

Phương Hoa bên cạnh sắp xếp những thứ Thương Hành Châu mang đến, nào là sữa bột mạch nha, còn hai chai Mao Đài và hai hộp sâm Tây Dương…

“Không , , cháu gửi mấy thứ quý quá, bác thể nhận .”

Thương Hành Châu để tâm: “Bác gái, cháu còn ngăn đấy, cháu còn định gửi thêm nữa . Cháu mang đến , bác cứ nhận . Nếu cháu mang về, cháu chắc chắn sẽ mắng cháu là ngay cả một câu cũng , một món quà cũng tặng .”

“Cháu lớn thế , cháu vẫn còn đánh cháu đấy.”

Phương Hoa thấy Thương Hành Châu , đành nhận lấy: “Vậy một lát bác cũng chuẩn ít đồ, cháu mang về cho cháu nhé.”

Bà nhớ Tết năm ngoái họ hàng đến tặng một tấm lụa, bà vẫn nỡ dùng.

Bà lên lầu lấy xuống, dùng vải đỏ bọc : “Cái mang về tặng cháu, cứ là quà đáp lễ của bác, bảo bà nhất định nhận.”

Thương Hành Châu nghĩ nhiều, liền nhận lấy: “Vâng, cháu sẽ đưa cho .”

Sau đó, ríu rít trò chuyện với Khương Tri Tri một lúc, đồng hồ thấy còn sớm, vội vàng : “Không , em về để kịp chuyến tàu!”

Nói xong, liền chạy vội .

Phương Hoa bật lắc đầu: “Đứa trẻ , ngày nào cũng vội vã như lửa cháy m.ô.n.g .”

Khương Tri Tri bỗng nhớ đến hình ảnh trong giấc mơ, dáng vẻ Thương Hành Châu trầm lặng, bi thương, liền tò mò hỏi Phương Hoa:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Mẹ, Biên Chiến là thế nào?”

Phương Hoa chút ngạc nhiên: “Sao tự nhiên con hỏi đến Biên Chiến? Nó hy sinh cũng ba năm nhỉ? Hơn ba năm ?”

Bà cũng nhớ rõ thời gian chính xác: “Dù thì nó cũng là đứa thông minh, hơn Tây Dã ba tuổi. Hồi nhỏ, bọn nó thường chơi với , nhưng thật thích Biên Chiến lắm.”

“Mẹ luôn cảm thấy thằng bé đó quá mức khôn khéo, thậm chí chút ranh mãnh. Mẹ nhớ hồi bọn nó tám, chín tuổi, cùng ngoài chơi, đó lén hái trộm táo nhà phát hiện.”

“Biên Chiến với Tây Dã: ‘Cậu đây chờ, về gọi lớn.’ Rồi nó bỏ chạy, để Tây Dã ở chịu trận. Nó còn với lớn nữa. Khi đó, tìm quanh đại viện mãi mà thấy Tây Dã .”

“Mãi đến nửa đêm, dẫn Tây Dã về, mới chuyện. Mà vấn đề là lúc đường, còn gặp Biên Chiến, hỏi nó thấy Tây Dã , nó thấy.”

“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng ác cảm với nó. Mẹ dặn Tây Dã nhiều chơi với nó, nhưng nó , còn bảo đó là bạn đầu tiên của nó, nó trân trọng.”

lớn lên, Biên Chiến cũng năng lực, trong quân đội lập ít công trạng.”

Khương Tri Tri cảm thấy khó hiểu.

Khi còn nhỏ, thể Chu Tây Dã đủ trưởng thành để phân biệt rõ ràng đúng sai.

với tính cách của Chu Tây Dã bây giờ, cẩn thận, nhạy bén như , chẳng lẽ nhận sự khác thường của Biên Chiến?

Loading...