Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 211.
Cập nhật lúc: 2025-04-03 01:54:05
Lượt xem: 1,362
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm trạng của Chu Tiểu Xuyên vốn đang , nhưng Phương Hoa hỏi như , lập tức cảm thấy mất hứng, mặt xị xuống, chuyện.
Vương Tiểu Lục vội vàng dậy: “Dì ơi, cái cũng kiêng ? Bác sĩ vẫn đến, cháu cũng .”
Phương Hoa cau mày: “Bây giờ dị ứng với cái gì, nên nhất cứ kiêng , đặc biệt là trứng và mấy thứ ăn .”
Vương Tiểu Lục hoảng hốt Chu Tiểu Xuyên: “Cháu… cháu , cháu là ăn.”
Chu Tiểu Xuyên mất kiên nhẫn: “Mẹ, cứ nhất định mất hứng như ? Những thứ con ăn bao nhiêu năm nay , từng dị ứng, hôm nay ăn một chút dị ứng?”
Phương Hoa thể chuyện nổi với Chu Tiểu Xuyên, bèn ngoài tìm bác sĩ. Bác sĩ cũng khuyên mắt đừng ăn trứng bánh bao thịt, đợi kết quả kiểm tra tính tiếp.
Vương Tiểu Lục thấy , lập tức dậy chào Chu Tiểu Xuyên chạy mất.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tiểu Xuyên tức giận, cả buổi sáng chuyện với Phương Hoa.
Phương Hoa cùng con trai hết các xét nghiệm, thứ đều bình thường, dị ứng cũng trúng độc.
Ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, bảo tiếp tục viện, tiêm kháng viêm theo dõi thêm.
Phương Hoa xong thì nhíu mày: “Vậy cần khám Đông y ? Không thể nào tự nhiên nổi mẩn đỏ như , trông cũng đáng sợ lắm.”
Bác sĩ cũng từng gặp trường hợp : “Nếu tìm thầy thuốc Đông y giỏi để khám cũng . Hiện tại thì sức khỏe vấn đề gì, thể là tay chạm thứ gì đó gây dị ứng cục bộ, cũng khả năng .”
Phương Hoa suy nghĩ xem nên tìm ai để khám là hợp lý nhất.
Nhà họ cũng thiếu mối quan hệ và tài nguyên trong lĩnh vực .
Chu Tiểu Xuyên phòng bệnh, bắt đầu bất mãn: “Không bệnh truyền nhiễm chứ? Giờ thì cần sợ nữa đúng ?”
Phương Hoa cau mày : “Giờ còn tìm nguyên nhân, con cứ nắm lấy chuyện buông? Tiểu Xuyên, thật sự thất vọng về con.”
Chu Tiểu Xuyên khẩy: “ , con cả, thể mang vinh quang cho gia đình, con chính là đồ vô dụng trong nhà, ghét bỏ con cũng là chuyện đương nhiên.”
Phương Hoa tức giận đến tái mặt: “Con… dạo con ? Có ai đó gì với con ?”
Bà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để chuyện với Chu Tiểu Xuyên, dù cũng là con trai , bà thể nhẫn tâm .
Chu Tiểu Xuyên hừ một tiếng, xuống kéo chăn trùm kín đầu, chuyện với Phương Hoa nữa.
Vương Tiểu Lục đúng, thực trong nhà coi trọng , chỉ vì Chu Tây Dã quá xuất sắc, trong nhà sẽ so sánh, thế nên gì cũng sai, gì cũng chỉ là kẻ vô dụng.
Phương Hoa hành động của Chu Tiểu Xuyên mà đau đầu, nó ngày càng vô lý thế !
Khương Tri Tri chờ đợi mới tìm Kim Hoài Anh, như thế quá lãng phí thời gian.
Buổi trưa nghỉ ngơi, cô vội vàng ăn vài miếng bánh bao, uống hai ngụm nước, với Cát Thanh Hoa rằng nếu chiều đến muộn thì xin phép giúp cô một tiếng.
Sau đó, cô vội vàng đạp xe đến tìm Kim Hoài Anh.
Trường học cách chỗ ở của Kim Hoài Anh cũng khá gần, đạp xe mất mười lăm phút.
Lúc Khương Tri Tri đến nơi, Kim Hoài Anh cũng nhà, vẫn mặc chiếc áo khoác xanh chuyên dùng để dọn dẹp vệ sinh, tay áo và vai đầy những miếng vá, cả trông vô cùng khốn khổ.
Nhìn thấy Khương Tri Tri đến, Kim Hoài Anh nhíu mày: “Cô đến gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-211.html.]
Khương Tri Tri cách mở đầu câu chuyện: “Thầy Kim, thể thầy nhớ , đây từng gặp thầy ở ga tàu, lúc đó thầy đang một cuốn sách tiếng Anh, nhưng thầy sai một từ, dịch cũng đúng.”
Kim Hoài Anh nhíu mày, mặt sa sầm: “Cô đang gì ? hiểu.”
Khương Tri Tri , thử dò hỏi: “Thầy Kim, thầy vẫn ăn cơm đúng ? Để nấu cơm giúp thầy nhé.”
Kim Hoài Anh Khương Tri Tri bước , xắn tay áo định việc, liền vội vàng ngăn : “ , cô bệnh, cô còn đến gì?”
Khương Tri Tri nghiêm túc Kim Hoài Anh: “Thầy Kim, thầy giỏi, học y với thầy.”
Sắc mặt Kim Hoài Anh lập tức trở nên khó coi: “Không dạy, dạy! Mau !”
Ông trở thành như bây giờ, cũng chính là vì học trò mà coi trọng nhất tố cáo. Vì , giờ đây ông còn hứng thú với việc dạy học trò nữa.
Vừa , ông qua mở cửa, trừng mắt giận dữ Khương Tri Tri, hiệu cô rời .
Khương Tri Tri vẫn yên nhúc nhích: “ thầy nhận học trò, hôm nay đến đây cũng mong thầy sẽ đồng ý ngay. hôm nay thầy đồng ý, ngày mai vẫn sẽ đến.”
Kim Hoài Anh lạnh giọng: “Dù cô đến mỗi ngày, cũng sẽ đồng ý. Trước đây đến suốt nửa năm, cũng nhận. Nhìn cô là một cô gái nhỏ, cũng khó cô. Muốn học y thì đến trường, cần đến tìm .”
Khương Tri Tri nhanh chóng lấy từ trong cặp một cuốn sổ: “Thầy Kim, đây là một từ vựng tiếng Anh y khoa mà tổng hợp, thầy xem thử .”
Nói xong, cô đặt cuốn sổ lên bàn, đợi Kim Hoài Anh phản ứng, liền nhanh chóng rời : “Thầy Kim, ngày mai đến tìm thầy.”
Vừa dứt lời, cô bước đến cửa.
Kim Hoài Anh chân cẳng linh hoạt, đuổi theo cũng , hơn nữa, ông cũng thực sự những từ vựng y khoa trong lời của Khương Tri Tri thu hút.
Ông im lặng một lúc, bước tới cầm cuốn sổ mà Khương Tri Tri để . Bên trong là từ tiếng Anh, chỉ trang đầu tiên chú thích tiếng Trung, còn những trang thì .
Khả năng tiếng Anh của ông hạn, mãi mà vẫn hiểu hết.
Ông tháo kính xuống, cẩn thận lau sạch tròng kính, đưa cuốn sổ sát gần mắt, chăm chú . Chỉ riêng những từ trang đầu tiên cũng thu hút ông .
Ông nhíu mày đặt cuốn sổ xuống. Cô bé thật thông minh, cách “thả mồi câu cá”, lâu dần con cá tự khắc sẽ cắn câu.
…
Khương Tri Tri cũng mong chỉ đến một mà thể thành công. Cô thể hiện rõ ý định và quyết tâm của , còn để thứ thể thu hút Kim Hoài Anh.
Vui vẻ trường, kịp giờ tiết học đầu tiên.
Trước khi giáo viên lớp, Cát Thanh Hoa nhanh chóng với Khương Tri Tri: “Lúc trưa em ở đây, chị thảo luận với Trình Phong và mấy khác. Bọn chị quyết định lập một nhóm học tập giúp đỡ , Trình Phong nhóm trưởng. Như , cả nhóm thể cùng tiến bộ. Mọi đều mời em tham gia, vì tiếng Anh và hóa học của em giỏi, em chỉ dạy cho bọn chị.”
Khương Tri Tri cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu: “Em tham gia, em nhiều thời gian như .”
Cát Thanh Hoa xua tay: “Chỉ một tiếng buổi trưa thôi, cùng học, cùng giải quyết vấn đề.”
Khương Tri Tri vẫn : “Nếu các chị gì hiểu thì cứ đến hỏi em, nhưng em tham gia nhóm học tập .”
Cát Thanh Hoa thực sự hiểu nổi, tại Khương Tri Tri tham gia nhóm học tập?
Đây chẳng là một cơ hội để cùng tiến bộ ?
Chẳng lẽ đúng như lời một bạn trong lớp , vì Khương Tri Tri gia thế , nên tỏ kiêu ngạo, học cùng bọn họ?
Suốt cả tiết học, Cát Thanh Hoa cứ suy nghĩ miên man, đến khi hết tiết nhịn mà hỏi Khương Tri Tri: “Tri Tri, em coi thường bọn chị nên mới tham gia nhóm học tập ?”