Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 220.
Cập nhật lúc: 2025-04-04 02:28:08
Lượt xem: 1,364
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tây Dã và Trần Lệ Mẫn rời , trong phòng bệnh chỉ còn Khương Tri Tri và Tống Mạn.
Khương Tri Tri kéo ghế xuống bên cạnh giường bệnh của Tống Mạn, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô :
“Chị Tống Mạn, chị cảm nhận nhiệt độ tay em ? Có lạnh ? Bọn em từ bên ngoài , trời tối , nhưng tuyết rơi to, to lắm, những bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả đầy trời.”
“Đẹp lắm! Em sự lãng mạn của văn nhân, thể diễn tả hết , nhưng thực sự .”
“Em thích những bông tuyết như thế , rơi lông mi, giống như những chú bướm nhỏ, vô cùng.”
Tống Mạn Khương Tri Tri ríu rít kể chuyện, nước mắt trong mắt cô dần ngừng , ánh lên chút tia sáng, chìm khung cảnh mà Khương Tri Tri miêu tả.
Khương Tri Tri quan sát sự đổi trong biểu cảm của Tống Mạn, nhẹ nhàng xoa tay cô :
“Chị Tống Mạn, nếu con c.h.ế.t , thì chẳng còn gì nữa, sẽ thể thấy bất cứ điều gì đẽ thế gian . Những chuyện khiến thất vọng, so với những điều , chẳng qua chỉ là một phần mười vạn.”
“Nếu chỉ vì một chút thất vọng mà từ bỏ bao điều trong cuộc sống, đáng ?”
Nước mắt kìm của Tống Mạn, đột nhiên trào .
Khương Tri Tri cũng khuyên gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy khăn, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Tống Mạn im lặng rơi nước mắt một lúc, Khương Tri Tri: “Tri Tri, cảm ơn em.”
Khương Tri Tri mỉm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô :
“Em gì mà chị cảm ơn em chứ? Chị Tống Mạn, con nhiều cách để sống, nhưng nhất định sống vì chính một . Hãy những điều thích, đến những nơi đến.”
“Chị yêu thích chữ nghĩa như , nhiều sách như thế, chắc chắn những điều chị khao khát thực hiện. Chị Tống Mạn, ngay cả cái c.h.ế.t chị còn sợ, tại sợ sống?”
Khóe môi Tống Mạn nhếch lên, nở một nụ mờ nhạt: “Tri Tri, em thật sự là một cô gái . Chu Tây Dã gặp em, đó là may mắn của .”
Khương Tri Tri hì hì: “Em cũng nghĩ ! Chị Tống Mạn, mau chóng khỏe , những điều yêu thích, em mong chờ sách chị đấy!”
Trong đôi mắt Tống Mạn dần dần thêm ánh sáng. Cô vốn là một yêu đời, yêu chữ nghĩa.
Trần Lệ Mẫn , thấy Tống Mạn đang dịu dàng chuyện với Khương Tri Tri, mặt còn một nụ nhàn nhạt, trông sức sống hơn hẳn.
Bà gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống!
Chiều nay con trai bà uy h.i.ế.p bà rằng, nếu bà còn lung tung mặt Tống Mạn, sẽ đưa cô , cả đời cũng về nhà nữa.
Bà đến bên giường Tống Mạn: “Tiểu Mạn, con uống cháo ? Mẹ mang hâm nóng nhé?”
Tống Mạn gật đầu, dịu dàng và lễ phép mở miệng: “Làm phiền .”
Trần Lệ Mẫn trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Cả đời bà mạnh mẽ tranh giành, mong con cái tương lai , cuối cùng đổi lấy kết cục như thế ?
Bà lặng lẽ bưng hộp cơm rời .
Sau khi Trần Lệ Mẫn mang cháo nóng , Khương Tri Tri mới rời khỏi phòng để tìm Chu Tây Dã.
Trong phòng bệnh của Chu Tiểu Xuyên, Chu Thừa Chí đang mặt, bên cạnh còn hai bác sĩ lớn tuổi. Chu Tây Dã bên cửa sổ, hai bác sĩ kiểm tra cho Chu Tiểu Xuyên.
Ngay cả Vương Tiểu Lục cũng trong góc phòng, lo lắng về phía Chu Tiểu Xuyên.
Khương Tri Tri lặng lẽ lẻn từ cửa, rón rén đến bên cạnh Chu Tây Dã.
Nhân tiện quan sát kỹ tình trạng của Chu Tiểu Xuyên—cả hai cổ tay của đều nổi đầy nốt đỏ, tầng tầng lớp lớp, trông đáng sợ.
Sắc mặt của Chu Tiểu Xuyên dường như cũng chút đổi, đôi mắt sưng lên, con ngươi dường như cũng lồi một chút.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cũng nhíu mày Chu Thừa Chí:
“Thật sự kỳ lạ, chức năng tim phổi vẫn bình thường, nhưng chỉ tay là nổi mẩn. Trông giống như trúng độc, nhưng từng thấy loại độc nào như , trong m.á.u cũng phát hiện .”
Bác sĩ còn cũng đồng tình:
“Còn một khả năng khác, đó là hiện tại triệu chứng trúng độc mới chỉ biểu hiện bên ngoài, sự đổi trong m.á.u vẫn xuất hiện. Vì , nhanh chóng tìm loại độc nhiễm , thì mới thể điều trị chính xác.”
“Không thể trì hoãn nữa, nhất định nhanh chóng tìm nguyên nhân.”
Điều đáng sợ nhất là sự — ai độc tố đang lan nhanh đến mức nào.
Chu Thừa Chí cảm ơn hai bác sĩ, tiễn họ ngoài, chuẩn về văn phòng tiếp tục thảo luận phương án điều trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-220.html.]
Thậm chí, ông còn nghĩ đến chuyện nếu cần giữ mạng, chẳng lẽ cắt bỏ tay ?
Vương Tiểu Lục vội vàng tới, lo lắng Chu Tiểu Xuyên:
“Tiểu Xuyên, , nhất định sẽ khỏi mà. Cậu thử nghĩ xem, đụng thứ gì lạ ?”
“Dù thì chúng lúc nào cũng cùng , ăn uống, sinh hoạt đều giống . Nếu trúng độc, vấn đề gì?”
“Có chỗ nào từng đến mà từng đến ?”
Khương Tri Tri tròn mắt kinh ngạc. Trước đây chỉ Vương Tiểu Lục cũng sống trong đại viện, trong nhà xếp thứ sáu, tên thật là Vương Vĩnh Quân.
Cậu trông thông minh, lanh lợi, nhưng ngờ chút tính cách mềm mỏng, vòng vo như .
Chu Tây Dã cũng nhíu mày Vương Tiểu Lục mấy , sang Chu Tiểu Xuyên.
Chu Tiểu Xuyên cau mày, vẻ bực bội:
“Làm ? cũng nghĩ , nhưng thật sự nhớ đụng thứ gì lạ cả!”
Vương Tiểu Lục ngạc nhiên:
“Không thể nào! Cậu thử nghĩ kỹ , cũng sẽ về suy nghĩ thêm giúp . Yên tâm, sẽ luôn ở bên , nhất định tìm nguyên nhân!”
Nói , liếc đồng hồ:
“ về đây, tối mai đến thăm .”
Chu Tiểu Xuyên chỉ “ừ” một tiếng, gì thêm.
Cậu thấy Khương Tri Tri, nhưng vì Chu Tây Dã ở đó, nên dám lên tiếng.
Vương Tiểu Lục cầm chiếc mũ bông đặt ở góc giường, đội lên đầu vội vã rời .
Khương Tri Tri thấy ngoài, liền xoa bụng, nhỏ giọng với Chu Tây Dã:
“Bụng em đau, em vệ sinh một lát. Anh đợi bố nhé.”
Chu Tây Dã quá hiểu Khương Tri Tri, chỉ dặn:
“Đi , cẩn thận một chút.”
Khương Tri Tri bước ngoài, Chu Tiểu Xuyên liền do dự một lúc lên tiếng:
“Anh… em sẽ c.h.ế.t ?”
Hôm qua từng sợ hãi, nhưng sáng nay tỉnh dậy, hai cổ tay nổi đầy mẩn đỏ, còn bắt đầu đau nhức.
Hơn nữa, bác sĩ vẫn tìm nguyên nhân, điều khiến vô cùng hoảng loạn.
Chu Tây Dã nhíu mày:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Đừng suy nghĩ lung tung, hãy phối hợp điều trị! Anh hỏi gì, em trả lời thật.”
Chu Tiểu Xuyên vì lo sợ cái c.h.ế.t nên trở nên ngoan ngoãn hơn:
“Những gì hỏi, em đều thật hết mà.”
Chu Tây Dã im lặng Chu Tiểu Xuyên, ánh mắt sắc bén như thể thấu .
Ánh mắt khiến Chu Tiểu Xuyên vô thức căng thẳng, tránh , dám đối diện với .
“Em còn nhớ chuyện đổi túi hồ sơ ?”
Chu Tiểu Xuyên gật đầu:
“Đương nhiên là nhớ, suýt chút nữa thì xảy chuyện lớn.”
Chu Tây Dã cau mày:
“Túi hồ sơ đó em cầm qua, còn Tiểu Lục thì ?”
Chu Tiểu Xuyên trợn tròn mắt, vẻ mặt khó hiểu:
“Hỏi chuyện gì? Chẳng lẽ nghi ngờ Tiểu Lục đổi hồ sơ? Không thể nào! Cậu từng đụng . Hôm đó em nhờ cầm hộ, còn tài liệu quan trọng như nên để khác động …”
Chu Tây Dã đứa em trai ngu ngốc của , thở dài lạnh lùng :
“Em đúng là con lợn, lúc cũng động não chứ!”