Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 25.

Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:33:25
Lượt xem: 2,133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tây Dã ngoảnh , lạnh lùng Trương Triệu:

“Bảo báo với Lương Bí thư trong thôn rằng ba giờ sẽ nổ mìn, chứ tám chuyện. Đã thông báo đầy đủ ?”

Trương Triệu gật đầu:

“Đã thông báo , cũng rõ thời gian nổ mìn thứ hai.”

Nói xong, rời với vẻ bực bội.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trong lòng Chu Tây Dã vẫn đang suy tính. Sau khi nổ mìn xong và xác nhận an , sẽ lên thành phố một chuyến để gặp lãnh đạo.

Tôn Hiểu Nguyệt luôn cảm thấy bất an trong ký túc xá. Ánh mắt của Lý Tư Mẫn cũng đầy kỳ lạ, khiến cô thoải mái.

Chỉ đến khi Lý Tư Mẫn ngoài, Trần Song Yến bước với mái tóc rối bời, còn vương vài chiếc lá cỏ.

Nhìn gương mặt của Trần Song Yến, kiếp , Tôn Hiểu Nguyệt từng ghét bỏ Chu Tây Dã vì sự lạnh lùng, thể trở thành vợ chồng thật sự với .

cũng nếm trải mùi vị của tình yêu nam nữ, nên rõ ràng Trần Song Yến trải qua chuyện gì. Trần Song Yến cùng với Tưởng Đông Hoa, trở về cùng .

Họng Tôn Hiểu Nguyệt bỗng như nghẹn , thể phát tiếng.

Mãi một lúc lâu, Tôn Hiểu Nguyệt mới tìm giọng của , giọng run rẩy hỏi Trần Song Yến:

“Cô và Tưởng Đông Hoa ngủ với ?”

Bị hỏi thẳng như , Trần Song Yến đỏ mặt:

“Ừm, thuốc đó, cũng còn cách nào khác.”

Nghĩ đến đây, Trần Song Yến hỏi Tôn Hiểu Nguyệt:

“Hiểu Nguyệt, thuốc cô đưa là thuốc tiêu chảy bình thường ? Sao biến thành loại thuốc đó? Hôm nay nếu Tưởng Đông Hoa ở đó, thì xong đời .”

Tôn Hiểu Nguyệt lúc rối loạn trong lòng:

cũng . đưa cô đúng là thuốc tiêu chảy, chắc là Khương Tri Tri đổi thuốc.”

Tôn Hiểu Nguyệt thể trách Trần Song Yến, sợ Trần Song Yếnquay cắn . Tưởng Đông Hoa và Trần Song Yến ngủ với , khả năng cao là họ sẽ cưới . Vậy cô còn cơ hội gì nữa?

Không , cô thể để họ ở bên .

Còn Khương Tri Tri, Khương Tri Tri thoát một , chắc chắn sắp phát hiện cũng đang ở đây.

hành động khi Khương Tri Tri kịp phát hiện , nhanh chóng hủy hoại Khương Tri Tri!

Khương Tri Tri lờ mờ đoán giở trò là ai. Ngoài việc ngạc nhiên vì đó xuất hiện ở đây, cô chủ động phản công.

Đã trốn thì cứ để trốn, xem cô còn giở trò gì nữa.

Cô chỉ an nhàn sống ở ngôi thôn hai năm, tận hưởng niềm vui “cá mặn”. Những chuyện khác thì đợi hai năm nữa, chờ chính sách đổi tính.

ai đó cứ thêm chuyện vui, thì cứ chơi thôi!

Khi trở về, Dương Phượng Mai còn nấu cho cô một bát trứng gà luộc, chỉ là hai quả trứng gà luộc trong nước với một thìa đường đỏ. Đây là đường đỏ mà Dương Phượng Mai tích góp lâu.

Bà nhất quyết bắt Khương Tri Tri ăn, rằng hôm nay cô vất vả:

“Thân thể yếu , còn đánh cái loại hổ , mệt c.h.ế.t . Ăn để bồi bổ, ngủ một giấc thật ngon.”

Khương Tri Tri thể từ chối sự nhiệt tình của Dương Phượng Mai, chỉ thể ăn hết bát trứng đường đỏ giống như đồ ăn dành cho phụ nữ ở cữ. Bụng lập tức ấm áp dễ chịu.

Dương Phượng Mai hài lòng:

“Ăn xong thì ngủ một chút . Ba giờ sẽ nổ mìn, tiếng to đấy. Tạm thời đừng bờ sông.”

Khương Tri Tri chuyện , gật đầu:

“Cháu sẽ bờ sông giặt quần áo muộn hơn một chút.”

Dương Phượng Mai kêu lên một tiếng, vẻ vui:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-25.html.]

“Còn giặt gì nữa? Thân thể mới khá hơn thì nghỉ ngơi cho . Vài bộ quần áo đó, đưa đây, để dì giặt cho.”

Khương Tri Tri :

cháu dạo ở bờ sông, mãi thế cháu thấy khó chịu.”

Quan trọng nhất là hôm nay, khi tỉnh , cô lờ mờ nhớ rằng một đàn ông vớt cô lên từ sông. Cánh tay rắn chắc suýt nữa thì siết gãy eo cô.

Hình như đàn ông còn gì đó, giọng dịu dàng và dễ .

, cô bờ sông dạo một vòng, xem thể nhớ điều gì .

Dương Phượng Mai thấy cô cũng gật đầu đồng tình:

“Vậy thì tầm năm, sáu giờ cháu đó dạo một chút cho mát mẻ. Chiều dì còn đồng việc, thì cùng cháu .”

Bà chủ yếu lo lắng nếu Khương Tri Tri một , lỡ gặp đám thanh niên trí thức mà xảy xung đột, cô sẽ thiệt thòi.

Nghe , Khương Tri Tri cảm thấy áy náy:

“Tay cháu thương giúp gì cho , nếu cũng giúp dì một chút.”

Dương Phượng Mai xua tay:

“Không cần, cần. Bố Đại Tráng , cháu vẽ cái bản thiết kế đó là giỏi lắm . Sau cháu chính là đại công thần của thôn dì đấy.”

Khương Tri Tri khen mà ngượng ngùng, khan. Đợi bà , cô mới yên tâm xuống ngủ một giấc thật ngon.

đánh thức bởi tiếng nổ mìn phá núi, rửa mặt qua loa, chải tóc đơn giản, đồng hồ thấy đến lúc, mới bờ sông.

Người lớn đều đồng kiếm công điểm, một đám trẻ con tụ tập bên bờ sông động tĩnh bên . Lương Đại Tráng cầm gậy bên cạnh, chịu trách nhiệm đuổi đám nhóc xuống sông.

Khương Tri Tri đám trẻ ồn ào, liền về phía hạ lưu. Đoạn một khúc sông khuất, cảnh vật hoang vu hơn, nước cũng sâu hơn, nên bọn trẻ thường qua đây.

Cô quan sát một vòng, đầu óc vẫn trống rỗng, cũng nhớ chuyện gì xảy khi vớt lên.

Không từ lúc nào, cô khá xa, vòng qua một khúc quanh của dòng sông, bỗng thấy Chu Tây Dã, Trương Triệu và một đàn ông lạ mặt đang chuyện, ánh mắt hướng về bờ bên , dường như đang nghiên cứu điều gì đó.

Khương Tri Tri nghĩ đến chuyện ăn thịt gà và uống sữa mạch nha do Chu Tây Dã mang đến, nếu giờ gặp chào hỏi thì thật bất lịch sự. Cô dừng , đợi khi Chu Tây Dã sang thì cong mắt, để lộ chiếc răng khểnh, nở một nụ ngọt ngào đáng yêu.

Ánh mắt Chu Tây Dã trở nên tối , đưa bản vẽ trong tay cho Trương Triệu, gì đó với hai về phía Khương Tri Tri.

Thậm chí, còn chút hồi hộp. Khi đến gần, thấy nét mặt Khương Tri Tri bình thản, ánh mắt rạng rỡ, là cô để tâm đến chuyện tối qua, thật sự quên mất chuyện đó.

Khương Tri Tri thấy Chu Tây Dã tiến gần, lên tiếng :

“Các gì ở đây ? Không đang phá núi ? Có sắp sửa đường ?”

Chu Tây Dã liếc cô một cái, gật đầu:

“Ngày mai sẽ tiến núi hết. Bản vẽ của cô, bên công xã ?”

Nhắc đến chuyện , Khương Tri Tri liền vui vẻ, mắt cong cong, giọng trong trẻo:

“Bí thư xong việc hết bận sẽ qua tìm để hiểu rõ tình hình, ông công nhận bản vẽ của .”

Chu Tây Dã Khương Tri Tri nữa, thấy cô vẻ gì là rụt rè ngại ngùng, chẳng lẽ cô thật sự quên chuyện tối qua?

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên chút hụt hẫng mà chính cũng nhận .

Không kìm , nhắc đến chuyện cũ:

“Cô giỏi, nghĩ đến việc bộ đội?”

Trong lòng vẫn tiếc nuối, thật sự Khương Tri Tri mà quân đội thì quá lãng phí!

Khương Tri Tri sững , ngờ Chu Tây Dã kiên trì như !

Cô nghiêm túc và thẳng thắn đáp:

sợ khổ, tư tưởng giác ngộ cũng thấp, tinh thần cống hiến gì. chỉ tìm một nơi để trốn việc, sống an nhàn qua ngày thôi.”

Loading...