Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 28.
Cập nhật lúc: 2025-02-18 15:16:53
Lượt xem: 2,025
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri tựa khung cửa, thấy bên ngoài Tôn Hiểu Nguyệt đang nhiệt tình chào hỏi Lão Lương:
“Lương Bí thư, một ý tưởng mới, là về cách cải thiện chất lượng cuộc sống của .”
Lão Lương Tôn Hiểu Nguyệt những lời văn vẻ, chút hiểu:
“Chất lượng cuộc sống là cái gì? Ý cô là ?”
Thực , Lão Lương ấn tượng khá về Tôn Hiểu Nguyệt. Dù cách cô đề xuất khả thi, nhưng cô talà một cô gái ý tưởng và luôn nhiệt tình, tích cực mỗi ngày.
Tôn Hiểu Nguyệt mỉm , mở lời với thái độ nghĩ cho :
“ đến đây vài ngày, thấy sống vất vả quá. còn , nhiều gia đình ăn hết lương thực Tết, những ngày còn chỉ ăn khoai tây. Đến mùa giáp hạt, còn dựa rau dại để sống qua ngày.”
“Nếu cứ thế , dễ suy dinh dưỡng, đặc biệt là trẻ con, đang tuổi cần phát triển cơ thể.”
Lão Lương gật đầu liên tục, nhưng vẫn hiểu rõ Tôn Hiểu Nguyệt nhiều như , rốt cuộc điều gì:
“Đồng chí Tôn, cô ý tưởng gì ?”
Tôn Hiểu Nguyệt chút tự hào:
“Đến mùa đông, khi tuyết rơi lớn, gì, thời gian đó lãng phí. Đất đai tuyết phủ, mất một mùa vụ, cũng đáng tiếc. nghĩ, tại chúng nhà kính bằng nhựa?”
Nhà kính bằng nhựa là một khái niệm xa lạ với Lão Lương, ông ngơ ngác hỏi:
“Nhà kính gì cơ?”
Tôn Hiểu Nguyệt đầy tự tin:
“Là dựng một lớp nhà kính bằng nhựa đất, bên trong trồng những loại cây chúng . Khi trời lạnh, trong nhà kính thể đốt lửa để giữ nhiệt độ. Như , chúng thể thu hoạch thêm một mùa vụ mùa đông.”
Lão Lương dù hiểu rõ nhà kính nhựa là gì, nhưng chỉ thôi cảm thấy đáng tin:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Thế cần bao nhiêu nhựa? Lại còn đốt lửa? Chi phí cao quá. Hơn nữa, sắp tới còn gieo lúa mì đông. Nếu cô trồng thứ khác, lúa mì sẽ gieo lúc nào? Đó là khẩu phần lương thực cả năm của cả thôn đấy.”
Tôn Hiểu Nguyệt khựng . Thực sự cô từng nghĩ đến vấn đề . Kiếp cô sống ở nông thôn đến năm 19 tuổi, tuy nhiều việc đồng áng nhưng chẳng kinh nghiệm canh tác gì.
Sau đó, khi nhà họ Khương đón về, lấy Chu Tây Dã, cô sống trong khu biệt thự, cuộc sống sung túc, còn liên quan gì đến việc trồng trọt.
Nhìn biểu cảm bối rối của Tôn Hiểu Nguyệt, Lão Lương càng cảm thấy ý tưởng của cô khả thi:
“Đồng chí Tôn, ý tưởng của cô , nhưng ở đây phù hợp. Lúa mì đông sản lượng cao hơn. Nếu hỏng đất để trồng thứ khác, lúa mì xuân chỉ một nửa sản lượng. Đến lúc đó, càng đủ ăn.”
Tôn Hiểu Nguyệt ngượng:
“ thực lòng giúp . Để về nghĩ thêm. nhất định sẽ tìm cách cải thiện đời sống của .”
Lão Lương cũng nỡ giảm nhiệt tình của Tôn Hiểu Nguyệt, chỉ gật đầu phần qua loa:
“Được, thì phiền đồng chí Tôn .”
Khương Tri Tri khá bất ngờ, ngờ Tôn Hiểu Nguyệt nhiệt tình như . Còn về nhà kính nhựa, cô nghĩ nhiều. Dù ở Bắc Kinh , nhưng đó chỉ là nơi trồng rau đặc sản cung cấp riêng, bình thường thể mua .
Nhà kính áp dụng rộng rãi, chỉ vì chi phí dựng nhà kính cao, mà còn bởi dân vẫn giải quyết xong vấn đề cơ bản là no đủ. Làm thể trồng những loại cây kinh tế ? Hơn nữa, nếu thể tự giao dịch tư nhân, thì bán cho ai?
Buổi chiều, Dương Phượng Mai đến giúp Khương Tri Tri sắp xếp phòng ốc. Bà dọn dẹp giường chiếu, còn liên tục nhắc nhở:
“Cháu ở một , buổi tối nhớ chốt cửa cẩn thận. Tuy phía dân quân canh gác, nhưng nếu thật sự gặp kẻ thì cũng dễ thiệt thòi lắm.”
“Còn nữa, cháu ở một thì đừng nấu ăn, đến giờ cứ qua nhà dì ăn cơm. Dì cũng để cháu ăn chùa, mỗi tháng đưa dì ít tem phiếu lương thực là , chịu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-28.html.]
Thực , bà thật sự lấy tem phiếu lương thực của Khương Tri Tri, bà chỉ sợ cô ngại mà dám sang ăn, nên mới nghĩ cách .
Nghe , Khương Tri Tri vui vẻ đồng ý:
“Vậy phiền dì .”
Dương Phượng Mai xua tay:
“Phiền gì . Nhà dì cũng ăn cơm, thêm một chỉ thêm một đôi đũa thôi mà.”
trong lòng Khương Tri Tri vẫn còn một việc băn khoăn: thời gian , Chu Tây Dã giúp cô nhiều, cô nên gì để cảm ơn đây?
Mời ăn cơm tặng quà, trong thời buổi , những việc đó dễ khiến khác hiểu nhầm. Chi bằng nghĩ cách trả cho một ân tình lớn!
Sau khi dọn dẹp xong, Dương Phượng Mai chuẩn về nhà, dặn Khương Tri Tri nghỉ ngơi. Đến cửa, bà nhớ chuyện gì đó:
“Thật kỳ lạ, đội trưởng Chu dẫn lên núi sửa đường, núi cũng nổ xong , vẫn cho ai núi nhỉ?”
“Cả đội của đội trưởng Chu trong núi hết, còn lập thêm trạm gác đường núi. Chỉ sửa đường thôi mà bí mật thế?”
Khương Tri Tri khẽ giật . Cách cô quen thuộc: nổ núi, rỗng ruột bên trong để xây căn cứ, công sự, thậm chí là tiến hành thí nghiệm.
Cô nhớ lúc ở bên bờ sông, gặp Chu Tây Dã và đàn ông lạ mặt, họ cầm bản vẽ chỉ trỏ, lẽ lúc đó đang xem bản thiết kế. Cô với Dương Phượng Mai:
“Dù nổ núi nữa, việc sửa đường vẫn nguy hiểm lắm. Đá rơi từ núi xuống cũng nguy hiểm.”
Dương Phượng Mai nghĩ ngợi gật đầu, cảm thấy đúng:
“ , nghĩ thì mạng sống vẫn quan trọng hơn. Chỉ tiếc là bây giờ trong núi nhiều quả dại đang chín lắm, khu vực cây thông còn thể nhặt nấm, mang về phơi khô, ăn mùa đông thơm ngon vô cùng.”
Khương Tri Tri mỉm :
“So với những thứ đó, mạng sống vẫn quan trọng hơn.”
Dương Phượng Mai cũng bật :
“ thế, mạng sống quan trọng hơn.”
Sau khi Dương Phượng Mai rời , Khương Tri Tri quanh căn phòng nhỏ của . Càng ngắm càng thấy hài lòng, cuối cùng cũng một gian riêng tư thuộc về bản .
Cô vui vẻ xuống chiếc giường cứng, nhắm mắt tận hưởng cuộc sống như nghỉ hưu, ngoại trừ việc ăn uống ngon, thứ đều khiến cô hài lòng.
Ban đầu chỉ định một lát, nhưng ngờ ngủ quên lúc nào . Tiếng chuông báo tan vang lên mới đánh thức cô dậy.
Khương Tri Tri vội vàng rửa mặt qua loa, khóa cửa định đến nhà Lão Lương ăn cơm tối.
Chưa khỏi sân ủy ban thôn, cô thấy Lão Lương sắc mặt đen kịt chạy vội , thẳng đến văn phòng mở loa phát thanh, bắt đầu thông báo:
“Những ai tan mau sân đập lúa tập hợp, hai thanh niên trí thức núi mất tích , chúng tìm ngay.”
Lão Lương lặp ba , đó chửi bới bước khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Khương Tri Tri, ông kìm mà càu nhàu:
“Đám thanh niên trí thức chẳng lời gì cả. Dặn dặn là núi, mà còn lén lút . Giờ thì , mất tích !”
Khương Tri Tri cũng ngạc nhiên:
“Họ núi gì?”
Lão Lương bực bội:
“Ai mà ! Buổi trưa còn nghĩ đồng chí Tôn là , thông minh ý tưởng. Ai ngờ buổi chiều kéo một thanh niên trí thức khác núi. Sao mà rắc rối thế !”
Khương Tri Tri ngờ núi là Tôn Hiểu Nguyệt.
Trong lòng cô thầm cảm thán: Tôn Hiểu Nguyệt đúng là gây chuyện. Cô rốt cuộc gì đây?