Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 283.
Cập nhật lúc: 2025-04-22 14:33:20
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri nghe thấy câu hỏi của Thương Thời Anh, vội vàng nhìn về phía Lý Tư Mân. Thấy đối phương cúi đầu im lặng không nói gì, trong lòng cô sốt ruột không thôi.
Cô quyết định ngày mai nhất định phải tìm Tống Mạn hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đợi khách khứa về hết, Phương Hoa vừa đi vào nhà vừa thắc mắc: “Nhà chúng ta và nhà họ Thương chẳng có quan hệ gì, sao tự nhiên lại đến vậy?”
“Còn nữa, trước đây Thương Thời Anh có bao giờ nói chuyện với mẹ đâu, sao bây giờ lại thân thiết như vậy?”
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đặc biệt là Thương Thời Nghị, vốn dĩ không hề có giao tình gì. Chẳng lẽ vì nhà mất điện, mất nước mà đến nhà hàng xóm ăn cơm sao?
Đi đến đâu cũng chẳng có lý nào như thế cả.
Khương Tri Tri nhìn về phía Chu Tây Dã, dùng ánh mắt hỏi ý anh: Hay là cứ nói thật với Phương Hoa đi? Đỡ phải để bà đoán già đoán non, hơn nữa, giấu giếm thế này khiến cô cảm thấy rất áy náy.
Dù gì thì Phương Hoa cũng rất tốt với cô.
Nhưng Chu Tây Dã chỉ chậm rãi lắc đầu, chào Phương Hoa một tiếng rồi đưa cô về phòng.
Vừa đóng cửa lại, Tri Tri đã không kìm được mà lên tiếng: “Tại sao không thể nói với mẹ chứ? Sau này nếu mẹ biết, chắc chắn sẽ rất giận đấy.”
Chu Tây Dã đặt tay lên vai cô, trầm giọng nói: “Chuyện này, càng ít người biết càng tốt. Lúc nãy bố mẹ em cũng nói rồi, sau Tết họ sẽ ra nước ngoài làm việc lâu dài. Anh nghĩ họ cũng chỉ muốn đến gặp em một lần trước khi đi.”
“Vốn dĩ Bộ Ngoại giao là một đơn vị rất nhạy cảm, bên ngoài có rất nhiều người đang theo dõi. Nếu có bất cứ vấn đề gì xảy ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Chúng ta không thể mạo hiểm, cứ xem như không biết gì đi. Hơn nữa, nếu mẹ biết, bà ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ rất nhiều. Bà ấy sợ em sẽ liên lụy đến anh, em nghĩ xem bà ấy sẽ làm gì?”
Khương Tri Tri khựng lại: “Mẹ… chắc sẽ không đâu nhỉ?”
Chu Tây Dã khẽ lắc đầu: “Đừng lấy lòng người ra đánh cược. Vì sự an toàn của tất cả, biết càng ít càng tốt.”
Khương Tri Tri nghĩ lại thấy cũng có lý. Dù sao cô cũng không phải con gái ruột của Phương Hoa, nếu bà ấy cảm thấy thân phận của cô sẽ gây bất lợi cho Chu Tây Dã…
Đến lúc đó, liệu bà ấy có còn đối xử tốt với cô không?
Thế nên, cô không thể đánh cược được.
Chuyện này vừa tạm gác lại, Tri Tri lại nghĩ đến chuyện của Tống Mạn, đầu óc như muốn rối tung lên. Cô nằm trên giường thở dài: “Có lẽ đây chính là cuộc sống đi. Anh xem anh Đông, rồi chị Mạn, chẳng ai có được ngày nào yên ổn cả.”
Quay người nhìn Chu Tây Dã, cô lại hỏi: “Anh nói xem… sau này mẹ có đi khắp nơi khoe em là thần y không?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, khiến Chu Tây Dã có chút không theo kịp. Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Sẽ đấy~!”
Khương Tri Tri vừa tưởng tượng ra cảnh đó đã không nhịn được bật cười:
“Em… em sợ quá đi mất. Anh nói xem, nếu em nhìn ra ai đó mắc bệnh nặng, em nên nói hay không? Hay chỉ bảo họ đi bệnh viện kiểm tra?”
Nghĩ đến vấn đề này khiến cô đau đầu. Lỡ chẩn đoán sai, chẳng phải sẽ đắc tội với người ta sao?
Dù sao thì những người sống trong khu đại viện này, thân phận địa vị đều không phải tầm thường.
Nhưng Chu Tây Dã lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để rèn luyện: “Có câu nói thế nào nhỉ? ‘Chỉ học lý thuyết thì vẫn còn nông cạn, phải thực hành mới hiểu rõ.’ Em xem nhiều rồi, tự nhiên sẽ tích lũy kinh nghiệm thôi.”
“Bệnh viện có nhiều bác sĩ còn không giỏi bằng em, nhưng theo thời gian, họ gặp nhiều ca bệnh cũng sẽ trở thành kinh nghiệm.”
Khương Tri Tri cảm thấy rất có lý: “Anh nói vậy làm em lại thấy tự tin rồi.”
Chu Tây Dã khẽ véo má cô: “Lúc xem bệnh, đừng nói thẳng ra. Nếu thấy có vấn đề, cứ khuyên họ đi bệnh viện kiểm tra. Đợi họ đến bệnh viện xác nhận xong, chắc chắn sẽ quay lại tìm em.”
Khương Tri Tri đột nhiên bật dậy: “Được, cứ làm thế đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-283.html.]
Sau Tiểu Niên, nhà nhà bắt đầu chuẩn bị đón Tết.
Từ ngày 24 tháng Chạp, mọi người quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, bận rộn mãi cho đến đêm Giao thừa.
Bây giờ cuộc sống còn nhiều khó khăn, chỉ có dịp Tết mới được ăn ngon, nên cả người lớn lẫn trẻ con đều mong đợi năm mới đến.
Trong khu đại viện, từ ngày 24 bắt đầu mổ lợn đón Tết, mỗi nhà được chia phần theo số nhân khẩu. Ai đến sớm còn có thể nhận thêm tiết lợn hoặc xương ống.
Sáng sớm, Phương Hoa định đi xếp hàng, nhưng bị Khương Tri Tri cản lại:
“Mẹ, để con đi xếp hàng, mẹ cứ ở nhà đợi là được rồi.”
Phương Hoa nghĩ cũng đúng, người trong đại viện đi nhận thịt lợn vẫn rất văn minh, không như bên ngoài, còn có cảnh tranh giành.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri mặc kín mít, bưng chậu đi đến chỗ chia thịt.
Hai con lợn vừa mới bị mổ, thịt vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Lợn nuôi hơn một năm, lớp mỡ dày đến bốn ngón tay, vừa chạm vào đã rung rinh, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng trắng lấp lánh.
Cô vừa xếp hàng vừa quan sát, trong lòng cảm thán: Sau này dù có tiền cũng khó mà ăn được thịt lợn ngon thế này!
Trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh thắng mỡ từ miếng ba chỉ này để kho thịt, chắc chắn thơm nức mũi.
Đang mải mê suy nghĩ, bỗng có người vỗ vai cô. Quay đầu lại thì thấy Tống Mạn đang bưng chậu thịt, mỉm cười nhìn cô:
“Em nghỉ đông rồi à?”
Khương Tri Tri liên tục gật đầu: “Vâng, bọn em tận đến rằm mới khai giảng, thời gian này chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
Tống Mạn cảm thán: “Các em sướng thật, bọn chị từ ngày mai phải tăng ca liên tục, đến Tết cũng không được nghỉ.”
Khương Tri Tri cười: “Đó là vì em còn đi học thôi. Sau này đi làm chắc chắn cũng thế, nhất là nghề bác sĩ, làm gì có thời gian nghỉ ngơi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa nhích từng chút một.
Do đến sớm, mỗi người được chia một miếng ba chỉ và một miếng thịt đùi.
Khương Tri Tri không phân biệt được loại nào ngon hơn, nhìn miếng nào cũng thấy hấp dẫn. Cô bưng chậu thịt cùng Tống Mạn đi về: “Miếng ba chỉ này chắc chắn kho tàu sẽ ngon lắm.”
Tống Mạn cười: “Thịt nào cũng ngon cả. Hôm nay chúng ta đến sớm nên được chia phần tốt. Nhưng chỉ cần là thịt thì làm món gì cũng ngon.”
Tán gẫu vài câu, Khương Tri Tri cuối cùng cũng không nhịn được: “Chị Mạn, chị thực sự đang hẹn hò sao?”
Nụ cười trên mặt Tống Mạn nhạt đi, cô thở dài: “Vài ngày trước chị đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện bà có bệnh rất nghiêm trọng.”
Khương Tri Tri sững sờ: “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Tống Mạn gật đầu: “Nếu bắt buộc phải kết hôn, thì người đồng nghiệp này, chị vẫn còn hiểu một chút. Điều kiện gia đình anh ấy cũng phù hợp với mong muốn của mẹ chị.”
Khương Tri Tri không biết phải nói gì: “Chị Mạn… thế này chẳng phải chị tự sát trước kia là vô ích sao? Chẳng phải cuối cùng chị vẫn phải lấy người mình không yêu sao?”
Tống Mạn khẽ nhíu mày: “Không biết có phải vì chị lớn tuổi rồi không, mà không còn cảm giác thích hay không thích nữa. Em xem, chị từng thầm thích Chu Tây Dã, nhưng bây giờ gặp anh ấy, chị cũng thấy anh ấy đúng là người tốt, nhưng tim chị không còn đập nhanh nữa, không còn cái cảm giác rung động ấy nữa…”
Khương Tri Tri thở dài: “Chị Mạn, chị làm vậy vẫn quá vội vàng. Dù sao hôn nhân là chuyện cả đời.”
Tống Mạn nói chậm rãi: “Nhưng chị còn cách nào khác? Chị chỉ có một người mẹ thôi.”
Khương Tri Tri cũng không biết phải khuyên thế nào. Hôm qua cô còn nhìn thấy Trần Lệ Mẫn, giọng nói vẫn to rõ, sắc mặt hồng hào, chẳng có chút gì giống người có bệnh cả.
Cô vừa định lên tiếng, thì thấy Lý Tư Mân – người xưa nay không bao giờ vận động mạnh – lại đang chạy về phía họ, nắm chặt cánh tay Tống Mạn:
“Tống Mạn! Anh có chuyện muốn nói với em. Đừng kết hôn với người đó, hãy kết hôn với anh. Anh có thể bảo vệ em!”