Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 340.

Cập nhật lúc: 2025-05-07 01:43:10
Lượt xem: 1,225

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám cưới của Tống Mạn tổ chức ngay tại nhà ăn của đại viện, hầu như trong viện đều đến dự, ngay cả cha Tống – ít khi về nhà – cũng vội vã trở về.

Tống Đông và Hứa Minh Nguyệt dẫn theo hai đứa con đến tham dự đám cưới, Khương Tri Tri tự nhiên cùng bàn với Hứa Minh Nguyệt.

Hứa Minh Nguyệt cũng quá nhiệt tình trò chuyện với họ hàng nhà họ Tống, dù thì lúc cô và Tống Đông kết hôn, những thích cũng chẳng giúp đỡ gì.

dứt khoát từ chối chung bàn với họ, mang theo con cạnh Khương Tri Tri, cả hai sát , nhỏ giọng trò chuyện.

Hứa Minh Nguyệt khe khẽ khen ngợi: “Tri Tri, em hồi phục nhanh thật đấy, lúc chị đến thăm em trong tháng ở cữ, trông em vẫn còn yếu.”

Khương Tri Tri híp mắt: “Tháng ở cữ giường, ăn ngủ, ngủ ăn, cảm giác cả như sắp rỉ sét luôn . Sau mấy ngày thể xuống giường vận động, em mới thấy đỡ hơn nhiều.”

Hứa Minh Nguyệt bật : “Đó là nhờ chồng em chăm sóc chu đáo đấy. Hơn nữa, tháng ở cữ ít là đúng , em học y chắc chắn hiểu điều đó. Hồi đó chị còn chẳng ai giúp đỡ, còn tự dậy nấu cơm trong tháng ở cữ. Tống Đông dù chăm chị, nhưng vẫn nữa mà.”

“Thế nên, cả hai sinh con chị đều ở cữ đàng hoàng. Bây giờ trời lạnh, gót chân và cổ tay đều đau hết.”

Nhắc đến chuyện , Hứa Minh Nguyệt càng bất mãn với Trần Lệ Mẫn, mối quan hệ giữa hai vốn thể nào hàn gắn .

Hai cứ thế thì thầm trò chuyện cho đến khi chứng lên sân khấu phát biểu. Sau khi bài phát biểu kết thúc, chú rể và cô dâu bắt đầu chúc rượu .

Lúc , cả hai mới ngẩng đầu lên sân khấu. Khương Tri Tri vô tình liếc qua cửa sổ phía Tống Mạn, thấy một bóng dáng quen thuộc. Đến khi cô nữa, đó nhanh chóng rời .

nhỏ với Tống Mạn một tiếng, lén lút chuồn ngoài. Quả nhiên, con đường nối giữa nhà ăn và đại viện, cô trông thấy bóng lưng của Lý Tư Mân.

“Anh Tư Mân…”

Khương Tri Tri khẽ gọi, thấy Lý Tư Mân dừng bước, cô vội vàng đuổi theo.

Lý Tư Mân mỉm , ba năm gặp, dáng vẫn gầy như xưa, nhưng mang thêm chút phong sương từng trải. Da sạm hơn so với hồi còn ở đại viện, nhưng trông khỏe mạnh hơn.

Anh dịu dàng : “Tri Tri, lâu gặp.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Thật sự là ? Anh về khi nào ?”

Lý Tư Mân vẫn nhàn nhạt: “Vừa mới về thôi. Nghe mấy đứa trẻ ở cổng tổ chức đám cưới, tò mò qua xem thử, ngờ là Tống Mạn.”

Khương Tri Tri chút thương cảm cho , suy nghĩ một chút : “Bác đang ở nhà em, đến nhà em chơi một lát nhé? À đúng , em đấy.”

Lý Tư Mân kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy khó tin: “Em con ?”

Trong ấn tượng của , dù Khương Tri Tri kết hôn với Chu Tây Dã, nhưng cô vẫn như một cô bé con vô tư vui vẻ. Vậy mà giờ đây, cô ư?

Khương Tri Tri gật đầu: “ , bé tròn một tháng ba ngày. Đi nào, qua xem bé .”

Lý Tư Mân khẽ gật đầu đồng ý: “Anh vẫn thấy bất ngờ, cảm giác như mới bao lâu, mà em .”

Khương Tri Tri giơ tay hiệu: “Sao mà bao lâu , ba năm đó! Ba năm! Em sắp nghiệp nè.”

Lý Tư Mân sững trong thoáng chốc, bật : “ thật, rời ba năm . Cảm giác đại viện đổi khá nhiều, gặp mấy đứa nhỏ ở cổng mà suýt chẳng nhận ai.”

Hai trò chuyện về nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-340.html.]

Trong phòng khách, Thương Thời Anh và Chu Thừa Ngọc đang tranh luận quanh ghế sofa, hai đứa bé thì ghế, vung tay vung chân chơi đùa.

Chu Thừa Ngọc cho rằng nên quấn c.h.ặ.t t.a.y chân bọn trẻ thì chúng mới ngủ ngon hơn.

Thương Thời Anh đồng tình: “Tri Tri , quấn trẻ con như là hủ tục, đổi. Cứ để bọn trẻ ngủ cho thoải mái nhất.”

Chu Thừa Ngọc vẫn kiên trì: “Chân mà , dễ vòng kiềng lắm, đến lúc đó chỉnh cũng chỉnh . Chị xem, cả chị lẫn chị dâu em đều Tri Tri tẩy não . Ngày trẻ con nhà đứa nào bó chân ?”

Thương Thời Anh suy nghĩ một lát : “ mà con trai của Tôn Đại Loa cũng bó chân đấy, giờ vẫn vòng kiềng mà.”

Chu Thừa Ngọc lập tức cứng họng: “chị… chị đúng là cứ thích cãi em mà…”

Đang tranh luận, Khương Tri Tri dẫn theo Lý Tư Mân bước nhà.

Thương Thời Anh Khương Tri Tri, đang định hỏi đám cưới của Tống Mạn thế nào, thì bỗng thấy Lý Tư Mân phía cô.

Bà sững sờ mất mấy giây, mới phản ứng , nước mắt lập tức rơi xuống. Bà bước nhanh đến mặt Lý Tư Mân, nghẹn ngào: “Tư Mân? Trời ơi, Tư Mân, con về khi nào thế?”

Nói , bà nắm lấy cánh tay Lý Tư Mân, kỹ rơi nước mắt, nhưng vẫn cố gắng mỉm : “Thằng nhóc … Về lâu ? Lại nữa ?”

Lý Tư Mân đỡ lấy Thương Thời Anh, dịu dàng trấn an: “Con vẫn mà. Lần về chỉ để họp thôi, hai ngày nữa .”

Thương Thời Anh sững : “Nhanh ? Vậy thì…”

nên hỏi gì, cũng chẳng nên gì.

Khương Tri Tri vội khuyên: “Ngồi xuống , xuống chuyện tiếp. Anh Tư Mân, mau đến xem hai bảo bối của em !”

Nói xong, cô phấn khích đẩy Lý Tư Mân đến gần hai đứa trẻ, như thể đang khoe bảo vật: “Nhìn , ! Đây là chị gái, đây là em trai, đáng yêu ?”

Hai nhóc con đang thức, mỗi đứa vung tay múa chân, cái miệng nhỏ nhóp nhép, còn phát những tiếng hừ hừ khe khẽ.

Có vẻ vì dùng sức quá mạnh, hai gương mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ lên.

Lý Tư Mân thể tin nổi rằng Khương Tri Tri hai đứa con, hết đứa sang đứa , ngạc nhiên hỏi: “Cả hai đều là của em?”

Khương Tri Tri bật : “Đương nhiên ! Chẳng lẽ em trộm trẻ con về chắc?”

Lý Tư Mân cảm thấy thật mới mẻ, đặc biệt là bé gái. Dù đường nét vẫn rõ ràng, nhưng mơ hồ bóng dáng của Khương Tri Tri hồi nhỏ. Anh thể tưởng tượng cô bé cũng sẽ là một tiểu mỹ nhân.

Thương Thời Anh bên cạnh, con trai xổm sofa, chăm chú quan sát hai đứa trẻ, trong lòng khỏi nhói lên.

Hôm nay Tống Mạn kết hôn, liệu nó ?

lúc đó, hai đứa trẻ bất ngờ ré lên, Chu Thừa Ngọc và Thương Thời Anh lập tức bế con lên, thuần thục tã và rửa ráy cho chúng.

Khương Tri Tri Lý Tư Mân vẫn sofa, nhưng liên tục ngoảnh đầu sang, khỏi tò mò: “Anh Tư Mân… Chị Tống Mạn điều Nam, cũng chỉ mới quen đó trong năm nay thôi.”

Lý Tư Mân lấy tinh thần, khẽ : “Tri Tri, em cần lo cho . Thật … chỉ cần cô hạnh phúc là đủ . Mà , trong vài năm tới cũng về , còn mấy dự án đang chờ xử lý.”

Nói xong, ngoài cửa sổ, mất một lúc thất thần, thu hồi ánh mắt: “Tri Tri, ba năm qua cũng nghĩ nhiều. Dù ở bên thật, cũng chẳng thể ở cạnh cô . Để cô chờ đợi một quanh năm chẳng gặp mặt, như thế cũng quá bất công.”

Anh sang Khương Tri Tri: “Đặc biệt là khi thấy em ở nhà sinh con, chăm con, còn Tây Dã thể về… Anh cảm thấy…”

Khương Tri Tri trừng mắt, lập tức giơ tay lên cắt ngang: “Được , khỏi nữa. Em định an ủi , nhưng xem chẳng cần thiết . Nếu an ủi tiếp, em bực thêm mất!”

Loading...