Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 439.
Cập nhật lúc: 2025-05-10 19:44:15
Lượt xem: 1,054
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Lạc Gia ngờ đời món mì tương đen ngon đến . Khi còn ở quê, cô sống cùng bà nội. Hằng ngày, cô để kiếm công điểm, công điểm mới lương thực.
Công điểm của hai bà cháu vốn chẳng đủ để no bụng, nhưng bà nội thương cô, luôn nhín nhịn dành dụm chút bột mì, đến những dịp lễ Tết mới mì hoặc sủi cảo cho cô ăn.
Mì bà chỉ là mì nước trắng, thêm chút rau xanh và muối, nhưng cô vẫn thấy ngon. Bà nội lúc nào cũng nhịn ăn, chỉ bên cạnh cô ăn, hiền hậu:
“Lạc Lạc của bà ăn nhiều , ăn nhiều mới sức, sẽ ai bắt nạt con nữa.”
Sau khi đến nhà họ Thẩm, Lưu Lỵ cho cô ăn cơm thừa, khi còn cố tình để phần cho cô.
Vừa ăn, mắt Thẩm Lạc Gia đỏ hoe. Cô gói mì , mang về cho bà nội ăn.
Lý Tư Mân ngẩng đầu, thấy mắt cô đỏ ửng, thoáng sững sờ:
“Sao ? Không ngon ?”
Thẩm Lạc Gia hít hít mũi, ngước :
“Em thể gói mì , mang về cho bà nội ăn ?”
Mắt cô đỏ, chóp mũi cũng đỏ, khóe miệng còn dính đầy nước sốt tương đen, trông đáng yêu tội nghiệp.
Lý Tư Mân một nữa động lòng trắc ẩn. Anh theo phản xạ lấy khăn tay , vươn tay qua bàn lau sạch nước sốt miệng cô, giống như cách từng chăm sóc các em trai hồi nhỏ, cũng như khi còn bé từng lau miệng cho Khương Tri Tri.
Thao tác của thành thục.
Thẩm Lạc Gia né tránh, thậm chí còn nghiêng mặt gần hơn, trong mắt ánh lên tia hy vọng:
“Em thể ăn nữa, mang về cho bà nội ?”
Lý Tư Mân mỉm dịu dàng:
“Mì mang về sẽ ngon nữa, cơ hội thì dẫn bà đến ăn cùng em nhé.”
Mí mắt Thẩm Lạc Gia cụp xuống, trông càng buồn bã:
“ bố em cho em gặp bà, em cũng bà đang ở nữa.”
Lý Tư Mân từng qua chuyện . Anh suy nghĩ một lúc an ủi:
“Ăn cơm , ăn xong sẽ nhờ giúp em tìm bà, ?”
Đôi mắt cô lập tức sáng lên:
“Thật ?”
Lý Tư Mân mỉm gật đầu:
“Ừ, giờ ăn cơm nào.”
Thẩm Lạc Gia yên tâm, cúi đầu tiếp tục ăn, vui vẻ hơn hẳn.
Không xa đó, Tống Mạn quan sát bộ cảnh tượng, vô cùng bất ngờ thái độ của Lý Tư Mân. Dù đang quen ai nữa, với tính cách của , cũng bao giờ mật như .
Hạt Dẻ Rang Đường
Trong lòng cô dâng lên cảm giác nặng nề từng .
Đến khi Lý Tư Mân và Thẩm Lạc Gia rời , cũng đầu , nên hề sự hiện diện của Tống Mạn.
Lý Tư Mân quyết định đưa Thẩm Lạc Gia về nhà , nhờ Lý Thành Chương tìm điều tra tung tích bà nội cô.
Chỉ cần bà vẫn còn sống, việc tìm kiếm sẽ khó.
Khi hai bước nhà, Thương Thời Anh và Biên Tố Khê đang dỗ dành Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ăn cháo trứng.
Thấy Thẩm Lạc Gia phía Lý Tư Mân, họ bất ngờ:
“Sao hai đứa về cùng ? Lạc Gia, ăn cơm ?”
Cô gật đầu:
“Ăn ạ, cháu ăn mì tương đen, ngon lắm!”
Vừa dứt lời, Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ liền tuột khỏi ghế, chạy đến ôm lấy chân cô.
Thương Thương khanh khách:
“Chơi! Chúng chơi cùng !”
Tiểu Chu Kỷ cũng tít mắt. Nếu Thẩm Lạc Gia đồng ý, thì bé dùng hết sức lực lắc qua lắc đầy phấn khích.
Thẩm Lạc Gia sững sờ một chút, cúi đầu hai khuôn mặt nhỏ bé, bật :
“Được! Chơi nào!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của ba lớn, cô nắm tay hai đứa trẻ, kéo chạy sân chơi.
Ba lập tức theo, chỉ thấy Thẩm Lạc Gia và hai đứa bé chạy vườn rau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-439.html.]
Tiểu Chu Kỷ còn đưa cái xẻng yêu thích của cho cô, ba xổm bên luống đất, hăng say đào bới.
Thương Thời Anh dở dở :
“Sao Lạc Gia thể chơi với Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương nhanh thế chứ?”
Biên Tố Khê vốn về Thẩm Lạc Gia, giờ cô nàng với những hành động trẻ con như , cũng bật :
“Tính cách cũng nhỉ, thật cứ đơn giản thế cũng .”
Ít nhất sẽ những thị phi của thế giới lớn, càng đơn giản càng dễ hạnh phúc.
Thương Thời Anh gật đầu:
“ , ngốc phúc của ngốc mà.”
Nói sang hỏi Lý Tư Mân:
“Sao con gặp Lạc Gia ?”
Lý Tư Mân vẫn đang cầm chai Mao Đài mà Thẩm Lạc Gia tặng, đưa cho Thương Thời Anh, đó kể chuyện xảy .
Thương Thời Anh bất ngờ, nhịn bật :
“Đứa nhỏ , , đừng tưởng bình thường phản ứng chậm chạp, nhưng lúc cũng lanh lợi lắm.”
Biên Tố Khê cũng ngạc nhiên:
“ , ngờ đến lúc quan trọng là một đứa trẻ thông minh. Chỉ cần kẻ lợi dụng là .”
Ba trò chuyện một lớn hai nhỏ đào bới trong vườn.
Đột nhiên, họ thấy Thương Thương chẳng từ bắt một con cóc to. Có lẽ nó đang ngủ đông, cuộn tròn , bất động.
Thương Thương hào hứng đưa cho Thẩm Lạc Gia:
“Đẹp ? Đẹp ?”
Thẩm Lạc Gia “Eo ơi” một tiếng, ghé gần quan sát, nghiêm túc gật đầu:
“Đẹp.”
Sau đó cô còn đưa tay cầm lấy:
“Chơi vui ghê.”
Thương Thời Anh hốt hoảng kêu lên:
“Trời ơi! Thương Thương, Lạc Gia, cái chơi , nó độc, thể hỏng da đấy!”
Khi đến gần, bà nhịn mà cảm thấy ghê sợ, vội vàng dỗ dành Thương Thương:
“Thương Thương, đừng chơi cái nữa ? Chúng rửa tay ăn bánh ngọt nhé?”
Nghe đến bánh ngọt, Thương Thương liền vỗ tay, dậy ngay lập tức:
“Ăn! Thương Thương ăn bánh! Chị ơi, ăn bánh nào!”
Thẩm Lạc Gia thấy hai chữ “bánh ngọt”, bối rối lên, mặc kệ con cóc mập ú chậm chạp bò .
Thương Thời Anh thấy cảnh nhiều nhưng vẫn khỏi rùng , vội bảo Lý Tư Mân đưa hai đứa nhỏ rửa tay, đó lấy bánh mật ong cho cả ba đứa ăn.
Thẩm Lạc Gia cầm một miếng đưa cho Thương Thương , đó lấy một miếng đưa cho Tiểu Chu Kỷ, cuối cùng mới cầm một miếng cho . Ba ăn, khúc khích.
Khoảnh khắc , trông họ như ba đứa trẻ cùng trang lứa.
Lý Tư Mân bên cạnh, kiên nhẫn lau sạch miệng và đôi tay dính đầy mật ong cho ba đứa, luôn giữ nụ dịu dàng môi.
Biên Tố Khê cảnh tượng , :
“Nhìn xem, nếu Tư Mân bố, chắc chắn sẽ là một ông bố dịu dàng và kiên nhẫn.”
Thương Thời Anh cũng theo:
“ thật, chỉ bao giờ nó mới tìm bạn gái.”
Nói , bà hạ giọng thì thầm:
“Giờ chị chỉ lo nó và Tống Mạn đến với . Căng thẳng đến mức cả ngày thần kinh đều căng như dây đàn. Chị sức khỏe của Trần Lệ Mẫn , thể Tống Mạn sẽ chuyển về đây sống.”
“Mấy ngày nay chị ngủ cũng yên, càng dám nhắc đến chuyện mặt Tư Mân.”
Biên Tố Khê an ủi:
“Chị lo xa quá , chắc chắn chuyện đó .”
Thương Thời Anh thở dài:
“Em hiểu , con trai chị do chị sinh , chị hiểu rõ tính cách nó. Nó là , sẽ tổn thương ai. Nếu thấy Tống Mạn sống , lỡ mà mủi lòng thì ai chuyện gì sẽ xảy chứ?”
Nói , bà Lý Tư Mân đang mỉm dịu dàng lau tay dính mật ong cho Thẩm Lạc Gia, thở dài một tiếng:
“Thật sự còn cách nào khác, thì nó cưới Lạc Gia cũng .”