Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 453.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 01:40:32
Lượt xem: 1,031
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Động tác của Thẩm Lạc Gia quá nhanh, Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ đều kịp phản ứng.
Nghe thấy tiếng thét chói tai của Thẩm Ngọc Chi, Lưu Lỵ mới giật , vội kéo cánh tay của Thẩm Lạc Gia:
“Đồ điên! Con định gì? Mau buông tay !”
Thẩm Lạc Gia hành động còn nhanh hơn, một tay ấn đầu Thẩm Ngọc Chi, một tay với lấy gì đó bàn – cũng chẳng là món gì – nhét thẳng miệng Lưu Lỵ, đó dùng sức đè mặt bà sang một bên.
Lưu Lỵ hét lên thảm thiết, miệng đầy dầu ớt cay xè, thậm chí mắt cũng dính , đau đến mức ôm mặt lăn lộn đất.
Thẩm Thanh Bình định lao tới bắt lấy Thẩm Lạc Gia, nhưng cô linh hoạt tránh . Khi né , cô còn quên túm tóc Thẩm Ngọc Chi, kéo mạnh ngoài. Một loạt âm thanh loảng xoảng vang lên, cô lôi thẳng Thẩm Ngọc Chi xuống khỏi bàn ăn, hất đổ ghế, quăng xuống đất, giơ chân giẫm lên mặt cô .
Lý Tư Mân trông mà sửng sốt, Thẩm Lạc Gia đánh chẳng theo quy tắc gì cả, nhưng tay cực nhanh, sức mạnh cũng lớn, hơn nữa luôn đánh bất ngờ, cuối cùng cực kỳ tàn nhẫn.
Thẩm Ngọc Chi đau đớn gào thét, đầu và mặt đầy nước canh, giờ Thẩm Lạc Gia giẫm lên mấy , đau đến mức thể mở mắt, cảm giác như nhãn cầu sắp nổ tung.
Chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng hỗn loạn thành một mớ.
Thẩm Thanh Bình tức giận đến suýt nhồi m.á.u cơ tim:
“Thẩm Lạc Gia! Dừng tay ngay cho bố!”
Ông chỉ dám đập bàn quát mắng, nhưng dám tiến lên. Nhìn cái bộ dạng điên cuồng của Thẩm Lạc Gia, ông sợ vạ lây.
Lý Tư Mân thấy Thẩm Ngọc Chi miệng đầy máu, sợ rằng Thẩm Lạc Gia kiểm soát lực tay mà đánh c.h.ế.t , liền nhẹ giọng gọi:
“Lạc Gia, đừng đánh nữa.”
Như thể ai bấm nút dừng, Thẩm Lạc Gia lập tức ngừng tay, còn mặt quỷ với Thẩm Ngọc Chi:
“Lần còn dám hạ độc, đánh c.h.ế.t cô!”
Nói xong, cô chạy đến bên cạnh Lý Tư Mân, giọng vui vẻ:
“Xong , chúng thôi.”
Lúc Thẩm Thanh Bình mới thấy Lý Tư Mân cùng Thẩm Lạc Gia, kinh ngạc cảm thấy mất mặt, liền lớn tiếng trách mắng:
“Lạc Gia! Con quá đáng lắm ! Sao thể đánh và em gái chứ?”
Rồi ông vội vàng sang Lý Tư Mân, tỏ vẻ lấy lòng:
“Khiến chê . Lạc Gia đầu óc bình thường, lớn lên ở nông thôn, nên thành đứa trẻ hoang dã, chẳng chút giáo dưỡng nào cả.”
Ông nghĩ rằng Lý Tư Mân và Thẩm Lạc Gia cùng , chỉ cho rằng hai họ tình cờ gặp . Ông đoán Lý Tư Mân đến nhà vì chuyện gì khác.
Người mà giờ mời cũng đến, xuất hiện ngay lúc , khiến ông cảm thấy mất hết thể diện.
Lý Tư Mân mỉm , chẳng thèm để ý đến Thẩm Thanh Bình, chỉ nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Thẩm Lạc Gia:
“Hạ giận ?”
Thẩm Thanh Bình thấy thái độ mật giữa hai họ, càng thêm sửng sốt.
Vừa nãy ông nhầm chứ? Là Lý Tư Mân kêu Thẩm Lạc Gia dừng tay!
Bọn họ quen từ bao giờ?
Quan hệ của họ là gì?
Ông còn tâm trí để ý đến Lưu Lỵ và Thẩm Ngọc Chi đang rên rỉ đất, vội bước đến mặt Lý Tư Mân, thậm chí còn kích động:
“Cậu quen Lạc Gia ? Ôi trời, thật là… thật ngờ quen với con bé nhà .”
Chỉ trong nháy mắt, ông đổi sang bộ mặt tươi , Thẩm Lạc Gia đầy hiền từ:
“Lạc Gia, con ? Về nhà tức giận đến thế? Có và em gái con bắt nạt con ? Nói với bố , bố sẽ giúp con dạy dỗ bọn họ!”
Thẩm Ngọc Chi ôm mặt dậy, thấy câu của Thẩm Thanh Bình, sốc đến quên cả .
Cô ngước lên Lý Tư Mân đang đối diện, một dáng vẻ cao quý, chỉ cần đó thôi cũng toát lên khí thế áp đảo.
Trong lòng cô tức tối cam tâm. Thẩm Lạc Gia thể quen Lý Tư Mân chứ?
Lưu Lỵ tạm thời lo nghĩ đến chuyện đó, vội bò bếp rửa mắt, thậm chí còn chẳng buồn hận Thẩm Lạc Gia nữa.
Thẩm Lạc Gia thì thẳng thắn, chằm chằm Thẩm Thanh Bình, :
“Bọn họ vẫn luôn bắt nạt con, bố mà.”
Khuôn mặt Thẩm Thanh Bình thoáng nét lúng túng:
“Con xem con kìa, chẳng khiến nhạo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-453.html.]
Ông vội vàng sang Lý Tư Mân, giải thích:
“Đừng nó bậy, nó chẳng hiểu chuyện gì cả. Chúng chỉ nghiêm khắc dạy dỗ nó một chút thôi, mà nó chịu nổi.”
Lý Tư Mân khẽ :
“Cô , thành thật và dối.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thẩm Thanh Bình sững một lúc, đó gượng :
“Cậu cũng thấy đấy, hôm nay con bé lao về nhà đánh . Cậu xem cái cách nó tay nãy , nó còn coi nó gì ?”
Lý Tư Mân nhướng mày:
“Vậy tại ông hỏi xem Lạc Gia chịu ấm ức gì? Đánh là sai, nhưng cô loại vô duyên vô cớ động thủ.”
Thẩm Thanh Bình sững , một lúc lâu mới khó khăn :
“Vậy… rốt cuộc là chuyện gì?”
Thẩm Lạc Gia tựa sát Lý Tư Mân, khí thế mà chỉ tay Thẩm Ngọc Chi:
“Cô hạ độc , thiêu c.h.ế.t !”
Cô rõ trong long, Lý Tư Mân là của cô.
Thẩm Thanh Bình giật , sang Thẩm Ngọc Chi:
“Rốt cuộc là ?”
Thẩm Ngọc Chi chẳng còn tâm trí để ý đến bộ dạng thảm hại của , lóc bò dậy:
“Độc gì chứ, con ! Bố, bố tin lời con ngốc lung tung! Con rảnh rỗi đến mức hạ độc nó gì?”
Thẩm Lạc Gia chẳng buồn đôi co, lập tức lao về phía Thẩm Ngọc Chi, giơ nắm đ.ấ.m định đánh tiếp.
Thẩm Ngọc Chi sợ hãi hét toáng lên, ôm đầu chạy thẳng lên lầu, dám đối chất với cô.
Thẩm Thanh Bình đau đầu vô cùng, nhưng Lý Tư Mân ở đây, ông dám quát mắng Thẩm Lạc Gia.
Lý Tư Mân bình thản Thẩm Lạc Gia xả giận xong, mỉm hỏi:
“Hết giận ?”
Thẩm Lạc Gia vui vẻ gật đầu:
“Về nhà, tìm Thương Thương chơi.”
Thẩm Thanh Bình há hốc mồm Thẩm Lạc Gia và Lý Tư Mân rời , còn cả ánh mắt Lý Tư Mân Thẩm Lạc Gia nữa, quá mức dịu dàng!
Lưu Lỵ dùng khăn che một bên mắt bước từ bếp, bên mắt còn đỏ ngầu như mắt thỏ, trông đáng sợ.
Bà cũng buồn để ý đến cơn đau nữa, chỉ tức giận hỏi:
“Con ngốc đó ? Nó lên cơn gì , về nhà là tay ngay! Cứ thế , khi nó dám g.i.ế.c mất!”
Thẩm Thanh Bình nhíu mày, vẫn đang thắc mắc:
“Sao nó cùng Lý Tư Mân? Nhìn thái độ Lý Tư Mân, hình như còn bảo vệ nó.”
Lưu Lỵ giật thót trong lòng, chẳng lẽ thuốc tác dụng, cuối cùng Lạc Gia thành ở bên Lý Tư Mân?
Sau đó vì chuyện , Lý Tư Mân cảm thấy trách nhiệm nên mới đưa Thẩm Lạc Gia về nhà?
Nếu thật sự là như … Thẩm Lạc Gia đúng là may mắn, chẳng ngờ vô tình trèo lên Lý Tư Mân!
Càng nghĩ càng khó chịu, bà bực bội :
“Nó chỉ là con ngốc thôi, nhà họ Lý chắc thấy nó đáng thương nên mới chịu giúp đỡ, mà nó nước lấn tới.”
Thẩm Thanh Bình nghĩ , sang chằm chằm Lưu Lỵ:
“Hôm nay các gì? Có hạ thuốc nó ?”
Lưu Lỵ sững sờ:
“Ông lung tung gì đấy? Chẳng lẽ ông tin lời con ngốc ? Chúng hạ thuốc nó thì gì? Nếu nó loạn bên ngoài, mất mặt chẳng vẫn là nhà chúng ?”
Thẩm Thanh Bình chằm chằm Lưu Lỵ một lúc lâu :
“Thẩm Lạc Gia tuy ngốc nhưng dối. Còn Lý Tư Mân, tuy chẳng gì, nhưng ủng hộ Lạc Gia tay. Điều đó chứng tỏ cũng chuyện hạ thuốc.”
“Nói cách khác, chuyện chắc chắn xảy .”
Lưu Lỵ vẫn chịu thừa nhận:
“Thế nên bây giờ ông nghi ngờ ? Chúng là vợ chồng bao nhiêu năm nay…”
Thẩm Thanh Bình phẩy tay:
“Thôi đừng nữa. Thẩm Lạc Gia đúng là ngốc phúc. Nếu thật sự thể bám nhà họ Lý, thì cũng là chuyện cho chúng .”