Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 469.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:14:54
Lượt xem: 1,074
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Tư Mân: “……”
Có chút tò mò về suy nghĩ của Thẩm Lạc Gia: “Tại ?”
Thẩm Lạc Gia tức giận: “Bọn họ lừa em, bà nội mất mà với em, còn bắt em những việc em thích. em đánh bọn họ một trận thừa sống thiếu chết!”
Lý Tư Mân vội vàng vỗ nhẹ lưng cô: “, đúng, chuyện đúng là bọn họ sai , đánh bọn họ một trận cũng là điều nên . mà, bây giờ bọn họ cũng thảm , em xem ?”
Thẩm Lạc Gia đầu Thẩm Ngọc Chi đang đất lóc. Da đầu giật mất một mảng, m.á.u chảy ròng ròng, khóe miệng cũng cô xé rách, m.á.u me đầm đìa, trông vô cùng xí.
Trên mặt còn vô vết cào cấu rách nát.
Giống như một con quái vật đáng sợ.
Còn Thẩm Thanh Bình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mặt đầy máu, bất động đất trông chẳng khác gì chết.
Lý Tư Mân tiếp tục dỗ dành Thẩm Lạc Gia: “Hôm nay dạy cho bọn họ bài học như là đủ . Sau đợi bọn họ lành vết thương, nếu em còn giận thì thể đánh tiếp. Nếu một đánh c.h.ế.t bọn họ, khi tức giận, em còn tìm ai để trút đây?”
Thẩm Lạc Gia nghiêm túc gật đầu, cảm thấy lời của Lý Tư Mân lý.
Anh quả nhiên thông minh!
Thẩm Thanh Bình, vốn định giả chết, sợ đến mức suýt tè quần. Không ngờ những lời do Lý Tư Mân !
Một trí thức cao cấp, nhã nhặn lịch sự, thể những lời như .
Lưu Lỵ còn kinh ngạc hơn, ôm chặt Thẩm Ngọc Chi, thể tin nổi Lý Tư Mân: “Các … các thật quá đáng! Bà nội nó chết, do chúng hại chết!”
Lý Tư Mân lạnh lùng xuống Lưu Lỵ, giọng lạnh lẽo: “Vậy tại các giấu giếm tin bà nội mất? Khiến Lạc Gia ngay cả cuối gặp bà cũng thể?”
Lưu Lỵ nên lời, còn Thẩm Ngọc Chi thì gào quá ồn ào.
Khung cảnh hỗn loạn, ồn ào, khiến Thẩm Lạc Gia bắt đầu bực bội.
Cô siết chặt nắm đấm, đầu trừng mắt Thẩm Ngọc Chi.
Lý Tư Mân vội vàng kéo cô : “Chúng ngoài , ngoài .”
Khương Tri Tri cũng cảm thấy cần rời khỏi đây ngay, tránh để Thẩm Lạc Gia môi trường tác động, mãi chìm đắm trong đau buồn, khó bình tĩnh .
Ra khỏi nhà họ Thẩm, Tống Vãn Anh đau lòng Thẩm Lạc Gia, tiến lên khoác tay cô an ủi, nhưng cô từ chối.
Cô ôm chặt lấy cánh tay của Lý Tư Mân, khuôn mặt biểu cảm gì, như thể đang rơi trạng thái vô cảm.
Tống Vãn Anh chút bối rối, lo lắng Khương Tri Tri: “Lạc Gia chứ?”
Khương Tri Tri lắc đầu: “Về từ từ khuyên bảo. Hiện tại cô đang chìm trong cảm xúc của , thể chấp nhận sự thật rằng sẽ bao giờ gặp bà nội nữa.”
Khương Chấn Hoa vốn định để Thẩm Lạc Gia về nhà họ ở tạm, nhưng thấy tình trạng của Thẩm Lạc Gia lúc , cũng dám mở miệng.
Chỉ thể cùng Khương Tri Tri đưa Thẩm Lạc Gia về đại viện.
Thương Thời Anh thấy Lý Tư Mân ôm chặt Thẩm Lạc Gia, trông như mất hồn trở về, liền rằng tình hình , cũng dám hỏi nhiều, vội vàng mời trong nhà .
…
Đến tối, Thẩm Lạc Gia bắt đầu sốt cao, sốt đến mơ màng, mắt mở nổi, miệng ngừng gọi “bà nội”.
Khương Tri Tri châm cứu cho Thẩm Lạc Gia mấy nhưng vẫn thấy khá hơn.
Thẩm Lạc Gia mê man, vẫn luôn nắm chặt lấy góc áo của Lý Tư Mân, thế nào cũng chịu buông .
Lý Tư Mân bên giường, cầm khăn ấm ngừng lau cổ và lòng bàn tay cho cô, cố gắng giúp cô hạ sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-469.html.]
Tống Vãn Anh và Thương Thời Anh lo lắng yên: “Tri Tri, Lạc Gia ? Có nguy hiểm ?”
Khương Tri Tri lắc đầu: “Không , cô chỉ cách thể hiện cảm xúc. Trong lòng một ngọn lửa đè nén, tức giận đến mức sinh bệnh, sáng mai sẽ thôi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tống Vãn Anh đau lòng đến rơi nước mắt: “Thật là khổ cho đứa trẻ …”
Khương Tri Tri thở dài, sự của bà nội là một cú sốc quá lớn đối với Thẩm Lạc Gia. Dù thì suốt bao năm qua, bà tạo cho Thẩm Lạc Gia một thế giới nhỏ ấm áp, giúp cô thể sống vô lo vô nghĩ.
Cô thể chấp nhận sự thật rằng sẽ bao giờ gặp bà nữa.
Khương Tri Tri chắc khi nào Thẩm Lạc Gia sẽ hạ sốt, bèn bảo Phương Hoa đưa hai đứa trẻ về .
…
Mãi đến nửa đêm, Thẩm Lạc Gia vẫn dấu hiệu hạ sốt, miệng cứ lảm nhảm mê sảng, phần lớn là gọi “bà nội”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Lạc Gia đỏ bừng vì sốt, còn môi thì tái nhợt, khô nứt.
Khương Tri Tri bảo Lý Tư Mân dùng tăm bông thấm nước để ẩm môi cho Thẩm Lạc Gia.
Sau đó, cô tiếp tục châm cứu cho Thẩm Lạc Gia, quyết định nếu cô vẫn hạ sốt, ngày mai sẽ sắc một thang thuốc mạnh hơn để ép cô uống.
Lần châm cứu hiệu quả, nửa tiếng , Thẩm Lạc Gia bắt đầu toát mồ hôi, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống.
Hơi thở cũng từ gấp gáp trở nên đều đặn hơn.
Khương Tri Tri nữa bắt mạch cho cô , bỗng phát hiện một điều kỳ lạ.
Lúc còn sốt cao, mạch của Thẩm Lạc Gia bình thường, dấu hiệu suy yếu giống như trúng độc.
bây giờ khi hạ sốt, mạch trở nên yếu hơn, tuy nhiên vẫn xen lẫn một luồng khí mạnh mẽ, lẽ nhờ sức khỏe của cơ thể trẻ trung.
Thấy Thẩm Lạc Gia hạ sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chắc chắn cô còn nguy hiểm, Khương Tri Tri mới bảo Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh nghỉ.
Thương Thời Anh cũng sức khỏe của Tống Vãn Anh , vội vàng giục: “Phòng khách chuẩn xong , hai qua đó nghỉ ngơi , cứ để Tri Tri và Tư Mân trông chừng là .”
Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh tuy nỡ rời , nhưng cũng nếu ở cũng giúp gì, mà còn thể ảnh hưởng đến sức khỏe của , cuối cùng phiền Khương Tri Tri.
Hai đành luyến tiếc xuống lầu về phòng khách nghỉ ngơi.
Sau khi rời , Khương Tri Tri chạm tay lên trán Thẩm Lạc Gia, cảm nhận nhiệt độ giảm, thở cũng còn nóng rực nữa, mới yên tâm phần nào: “Không , ngủ một giấc dậy sẽ thôi. sáng mai tỉnh , chắc chắn Lạc Gia vẫn sẽ đau buồn.”
Lý Tư Mân gật đầu: “Chuyện cô tự vượt qua, ai thể giúp .”
Khương Tri Tri thở dài, nhưng trong lòng vẫn canh cánh chuyện chất độc trong cơ thể Thẩm Lạc Gia.
Cô nghĩ rằng thêm một thêm một ý, bèn cẩn thận kể những điều kỳ lạ về chất độc cho Lý Tư Mân .
Lý Tư Mân cau mày: “Có khi nào là do di truyền từ ?”
Khương Tri Tri lắc đầu: “Không thể nào. Hơn nửa năm , em vẫn còn khỏe mạnh, chỉ mới gần đây mới xuất hiện tình trạng . Chẳng lẽ loại độc thời gian ủ bệnh lâu đến ?”
Lý Tư Mân hiểu nổi: “Vậy thì là gì?”
Khương Tri Tri cau mày: “Anh tin cổ độc của vùng Điền Nam ?”
Lý Tư Mân lắc đầu: “Anh tin lắm, quá tà môn .”
“ đời vốn nhiều chuyện kỳ quái, thể giải thích . Nếu truyền thuyết, thì ắt hẳn cơ sở tồn tại.”
Lý Tư Mân vẫn thấy khó tin: “ tại họ trúng một loại độc lạ lùng như ?”
Khương Tri Tri bất lực nhất là điểm : “Em . Em hiểu về loại độc . Mấy ngày nay em lật tung tất cả các sách y học mà vẫn tìm thấy triệu chứng tương tự. Em nên bắt đầu từ .”
lúc , Thẩm Lạc Gia bỗng nhiên trở , “phụt” một tiếng, phun một ngụm m.á.u tươi…