Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 478.

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:33:53
Lượt xem: 1,115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tri Tri cũng chuyện , dù thì Thương Thời Anh giỏi giữ bí mật, bà kể với trong nhà về những lời Tống Mạn với Thẩm Lạc Gia.

Sau khi xong, Khương Tri Tri cảm thấy khó tin, bởi vì Tống Mạn như .

Ngược , Phương Hoa khá thoải mái: “Với tính cách của Tống Mạn, cũng chẳng gì lạ. Con Trần Lệ Mẫn xem? Hơn nữa, bản Tống Mạn cũng mâu thuẫn, lúc là nó, bây giờ hối hận cũng là nó.”

“Trên đời chuyện như chờ nó? mà, khi bác của con , chắc chắn Tống Mạn sẽ còn dây dưa nữa , dù thì nó cũng còn chút tự trọng hơn .”

Khương Tri Tri vẫn thể tin rằng Tống Mạn thể những lời như , đảo lộn hình tượng của cô trong lòng cô.

Phương Hoa thì thầm với Chu Thừa Ngọc: “Hồi đó, Trần Lệ Mẫn còn định gả Tống Mạn cho Tây Dã, may mà chị đồng ý. Nếu chị đồng ý thì bây giờ chắc tức đến c.h.ế.t .”

Chu Thừa Ngọc cũng bất ngờ: “Em cũng ngờ Tống Mạn như , bình thường cứ im lặng chẳng chẳng rằng… Haiz. Như cũng , còn lưu chút hy vọng nào cho Tư Mân nữa, Tư Mân sẽ chút tiếc nuối nào cả.”

Phương Hoa gật đầu đồng ý: “Em cũng đúng, nếu Tống Mạn vẫn đổi, ngược còn trở thành ký ức trong lòng Tư Mân. Đàn ông mà, vẻ quan tâm, nhưng thời gian càng lâu, thứ mới là thứ đáng nhớ nhất.”

“Rất lý, đúng là như , đàn ông…”

Khương Tri Tri bỗng sang Chu Tây Dã, đang bón cơm cho Thương Thương, Chu Tây Dã lập tức phản bác: “Anh thì như .”

Chu Thừa Ngọc ha ha: “ đúng đúng, Tây Dã chỉ cưới Tri Tri thôi, mà chẳng cưới , còn sinh hai đứa nhỏ đáng yêu nữa.”

Phương Hoa cũng bật : “Mẹ con , đang một khác mà.”

Chu Thừa Chí, hiếm khi về nhà, đang trêu chọc Tiểu Chu, thấy lời Phương Hoa liền cảnh giác: “Đừng vơ đũa cả nắm, chuyện liên quan gì đến nhé.”

Phương Hoa hừ lạnh, lười tranh luận với ông.

Khương Tri Tri bật khi thấy Chu Thừa Chí và Phương Hoa đấu khẩu.

Điều khiến Khương Tri Tri ngờ tới là ngày hôm , Tống Mạn đến bệnh viện tìm cô.

từ phòng phẫu thuật bước thì nhận thông báo tìm, hơn nữa đến một lúc .

khó hiểu, rửa tay, quần áo đến văn phòng, ngờ là Tống Mạn.

Tống Mạn Khương Tri Tri với vẻ ngại ngùng: “Tri Tri, chị phiền em ?”

Vì hành vi của Tống Mạn hôm qua, Khương Tri Tri cảm thấy thoải mái, giọng cũng lạnh nhạt hơn vài phần: “Không , chị tìm em chuyện gì?”

Tống Mạn gượng gạo: “Thật chị đến tìm em cũng còn mặt mũi nào nữa. Chuyện hôm qua chị , khi về nhà càng nghĩ chị càng hối hận. Dì Thời Anh mắng đúng, chị thực sự chút hổ.”

Khương Tri Tri cau mày, định lên tiếng thì Tống Mạn cắt lời: “Chị gì, lẽ là vì chị vẫn còn một chút cam lòng. Nếu Tư Mân tìm một năng lực tương xứng, chị sẽ cảm giác đố kỵ cam tâm như .”

mà Thẩm Lạc Gia… Chị thực sự… Khi đầu óc của cô , trong lòng chị bất bình. Người như Tư Mân, thể cưới một như vợ?”

qua chuyện hôm qua, chị nhận rằng, cô thực sự xứng đáng để Tư Mân yêu thích. Cô suy nghĩ đơn thuần, tâm địa xa, cũng những lời đồn bên ngoài tổn thương. Cô tâm ý tin tưởng Tư Mân, thậm chí còn thể tự hóa giải sự thù địch của khác đối với .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-478.html.]

“Ngược , chị cảm thấy cô hề ngốc, mà chỉ sống thấu suốt và đơn giản hơn nhiều.”

Khương Tri Tri cau mày, mặc dù Tống Mạn nhiều lời ca ngợi Thẩm Lạc Gia, nhưng cô vẫn thể tha thứ cho sự thất thố của cô ngày hôm qua: “Chuyện qua thì đừng nhắc nữa. Chị Tống Mạn, đừng quá bốc đồng, kẻo tự hủy hoại danh tiếng của .”

Tống Mạn cay đắng: “Tối qua về nhà chị mới nhận . Có thể em tin, nhưng lúc đó chị thật sự như quỷ ám.”

“Nói cho cùng, chính là chị cam lòng! Chị thật sự… Sau chắc chắn chị sẽ trả giá cho sự bốc đồng của . Hôm nay chị đến đây, là nhờ em giúp chị chuyển lời xin đến Lạc Gia. Sau chị nhất định sẽ xuất hiện mặt họ nữa.”

Khương Tri Tri thích chuyện xin những thời điểm như thế . Tổn thương gây , xin thì ích gì chứ?

“Chị Tống Mạn, lời xin em chắc chắn thể giúp chị . Nếu chị , tự chị tìm cô . Bây giờ chị công việc , còn Tiểu Điềm Điềm nữa, sống chẳng ?”

Tống Mạn thêm gì nữa, chỉ khẽ cảm ơn Khương Tri Tri rời khỏi bệnh viện. Ra ngoài, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nói những suy nghĩ trong lòng, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Còn chuyện xin ? Cô sẽ đến tìm Thẩm Lạc Gia nữa. Không , mà vì phiền Thẩm Lạc Gia thêm nào nữa.

Nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, lẽ Tống Đông mắng đúng. Đừng tự đẩy ngõ cụt, nếu cuối cùng sẽ trở thành một như ruột của , tất cả xa lánh.

Tháng Mười Một đến, lá đỏ Hương Sơn bắt đầu đổi màu từng chút một.

Phương Hoa nghĩ thời tiết thế , nên dẫn bọn trẻ leo núi ngắm lá đỏ.

Đợi đến khi trời lạnh hơn, cơ hội đưa bọn trẻ ngoài sẽ ít .

Thương Thời Anh và Biên Tố Khê bận rộn chuẩn chăn đệm và mua vải vóc cho đám cưới của Lý Tư Mân và Thẩm Lạc Gia, nên thời gian cùng.

Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh cũng đang tất bật chuẩn đồ cưới cho con gái. Thậm chí, họ còn âm thầm thông báo với rằng Thẩm Lạc Gia chính là con gái ruột của họ.

Còn nhân vật chính của đám cưới—Thẩm Lạc Gia— đang rảnh rỗi.

Nghe Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc dẫn Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ leo núi, cô lập tức hăng hái đòi cùng.

Thương Thời Anh hề lo lắng khi thấy Thẩm Lạc Gia ngoài cùng Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc. Bà còn chuẩn cho cô một ít đồ ăn và thức uống mang theo.

Chu Thừa Ngọc cũng chuẩn một giỏ đầy bánh quy nhỏ, kẹo lạc, kẹo ngô, và mang theo một tấm đệm mỏng để lũ trẻ thể nghỉ khi mệt.

Từ cửa của đại viện đến Hương Sơn chỉ mất mười phút bộ.

Thế nhưng, quãng đường ngắn như , cả nhóm mất tận nửa tiếng.

Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ vô cùng tò mò về thứ bên ngoài, chỗ nào cũng dừng xem thử. Hễ hai đứa dừng xem cái gì, Thẩm Lạc Gia cũng sẽ theo cùng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô còn cẩn thận nhắc nhở hai đứa trẻ: “Phải cẩn thận những con mương nhỏ đường, nếu rơi xuống sẽ dòng nước cuốn trôi mất đấy.”

Phương Hoa bật : “Phải là, Lạc Gia nhà chúng thật chu đáo, còn nhắc nhở bọn trẻ cẩn thận nước mương nữa cơ đấy.”

Nghe thấy , Thẩm Lạc Gia lập tức đầu , vô cùng nghiêm túc giải thích: “Vì con từng rơi xuống ! Nếu bà nội vớt lên, con cuốn trôi mất .”

Phương Hoa ngạc nhiên: “Thật á? Vậy con cũng cẩn thận hơn đấy, đừng để rơi xuống nữa.”

Thẩm Lạc Gia tít mắt, vẫy tay một cách đầy tự tin, ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh: “Không ! Giờ con sợ nữa, con bơi ! Con bơi giỏi lắm đấy, còn nín thở lâu nữa! Bọn họ nín thở lâu bằng con !”

Loading...