Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 479.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:34:17
Lượt xem: 902
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương Hoa Thẩm Lạc Gia với khuôn mặt đầy tự hào, mỉm khen ngợi:
“Lạc Gia của chúng thật sự giỏi, ở đây nhiều bơi, là vịt cạn, Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ cũng bơi .”
Thẩm Lạc Gia ngạc nhiên, suy nghĩ một chút vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Trời ấm lên, con thể dạy bọn nhỏ, con giỏi lắm đấy!”
Phương Hoa vui vẻ gật đầu:
“Được, đến lúc đó sẽ đưa các con đến bể bơi, con dạy bọn họ học bơi nhé.”
Thẩm Lạc Gia vui vẻ, chạy đuổi theo Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, mỗi tay kéo một đứa, tung tăng nhảy nhót lên núi.
Chu Thừa Ngọc và Phương Hoa phía , thỉnh thoảng gọi lớn:
“Mấy đứa chậm thôi, đợi bọn cô với! Chạy chậm nào!”
Thẩm Lạc Gia sẽ dừng chờ họ, đó kéo hai đứa nhỏ chạy về phía một đoạn, đùa vui vẻ cho đến khi tới gần hồ Kính.
Thời tiết đủ lạnh, lá đỏ nhiều, cũng nhiều qua , chỉ một dân xung quanh đến đây dạo chơi.
Phương Hoa tìm một chỗ bằng phẳng, cùng Chu Thừa Ngọc trải thảm nhỏ , bày chút đồ ăn vặt, còn mang theo táo và lê.
Hai xuống, Thẩm Lạc Gia dẫn hai đứa trẻ chạy qua chạy , nhặt đủ loại lá phong hình thù khác .
Phương Hoa còn dặn dò Thẩm Lạc Gia:
“Chỉ chơi quanh đây thôi, tuyệt đối chạy xa.”
Thẩm Lạc Gia lời, nhưng Tiểu Chu Kỷ thì ngoan như , cứ chạy một lúc chạy xa hơn. Mỗi như thế, Thẩm Lạc Gia đuổi theo kéo bé về, giúp Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đỡ tốn nhiều công sức.
bọn họ ngờ rằng, cảnh tượng lọt mắt một bên cạnh. Ánh mắt kẻ đó lóe lên một tia độc ác, hung ác chằm chằm Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ.
Chơi đùa một lúc, Thẩm Lạc Gia dẫn Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ lau mồ hôi và ăn chút đồ.
Cô một tảng đá lớn, dùng tay áo lau mồ hôi trán.
Phương Hoa mỉm :
“Dùng khăn tay lau , lau bằng tay áo bẩn quần áo mất.”
Vừa , bà qua giúp Thẩm Lạc Gia lau mồ hôi, bảo cô rửa tay khi ăn.
Phương Hoa hai đứa trẻ ăn bánh quy, :
“Chút nữa ăn xong thì về nhà nhé, ?”
Tiểu Chu Kỷ lập tức lắc đầu:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không , , về nhà !”
Thương Thương cũng nũng nịu:
“Bà ơi, lên núi , lên đỉnh núi !”
Phương Hoa con đường núi quanh co, bất đắc dĩ buồn :
“Đường núi dốc lắm, bà leo nổi . Đợi bố các con nghỉ ngơi chúng nhé?”
Cô bé vui, lắc đầu nguầy nguậy:
“Không , ! Con tự mà!”
Phương Hoa bất lực:
“Bảo bối của bà thể tự , nhưng bà thì nổi.”
Thẩm Lạc Gia cũng leo lên xem thử. Cô thích leo núi, thể chạy lên tiên luôn.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên bụng cô đau quặn, cô ôm bụng xoay một vòng, chút ngại ngần hỏi Phương Hoa:
“Bác gái, cháu vệ sinh, ở nhà vệ sinh ạ?”
Phương Hoa vội vàng đưa cô một ít giấy:
“Đi lên một đoạn là , để bác cùng cháu nhé?”
Thẩm Lạc Gia từ chối:
“Bác trông Tiểu Chu Kỷ ạ, cháu tự .”
Cô Phương Hoa thể chạy nhanh, mà nếu Tiểu Chu Kỷ chạy mất, chỉ Chu Thừa Ngọc mới thể đuổi theo.
Phương Hoa nghĩ thấy cũng hợp lý, liền dặn dò:
“Cẩn thận nhé, nếu gặp nguy hiểm hét to lên. Và nhớ nhanh ngay, đừng la cà!”
Thẩm Lạc Gia gật đầu liên tục:
“Vâng, cháu nhanh thôi!”
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Lạc Gia về hướng nhà vệ sinh, Phương Hoa mới yên tâm:
“Đứa trẻ cũng ngoan ngoãn lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-479.html.]
Chu Thừa Ngọc gật đầu:
“ , em thấy Lạc Gia lúc cần thông minh thì chậm chạp chút nào .”
Hai trông bọn trẻ, chờ Thẩm Lạc Gia. đợi mười mấy phút mà vẫn thấy cô …
Phương Hoa nhíu mày:
“Sao lâu ? Dù đau bụng thì cũng chứ?”
Chu Thừa Ngọc đồng hồ:
“Đợi thêm chút nữa, nếu vẫn về, em sẽ tìm.”
trong lòng Phương Hoa yên:
“Thôi, thu dọn đồ đạc , chúng đưa Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ qua đó xem thử. Đừng để con bé lạc hoặc gặp kẻ .”
Khả năng gặp kẻ cao, dù thì Thẩm Lạc Gia cũng khá giỏi đánh , nếu thực sự chuyện gì, chắc chắn sẽ động tĩnh.
Hơn nữa, núi thỉnh thoảng vẫn qua , thể nào chút tiếng động nào .
Họ nhanh chóng thu dọn đồ, dắt theo Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ về phía nhà vệ sinh, nhưng kết quả là— bóng dáng Thẩm Lạc Gia ở đó.
Phương Hoa tìm một vòng, bước với vẻ hoảng hốt:
“Lạc Gia ở đây! Con bé thể chứ?”
Chu Thừa Ngọc cũng thấy kỳ lạ:
“Chúng thử gọi xem, thể nó mải chơi, vẫn ở quanh đây.”
Cô nắm chặt cổ tay Tiểu Chu Kỷ, bắt đầu lớn tiếng gọi:
“Lạc Gia! Lạc Gia! Thẩm Lạc Gia, mau đây, chúng về nhà thôi!”
Phương Hoa cũng sợ Thương Thương chạy mất, nên nắm c.h.ặ.t t.a.y bé, cùng Chu Thừa Ngọc gọi Thẩm Lạc Gia.
Hai dám quá xa, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn thấy tung tích của cô.
Phương Hoa cảm thấy điều gì đó :
“Thừa Ngọc, chúng mau về tìm ! Lạc Gia là đứa trẻ hiểu chuyện, thể tự nhiên mất tích như . Hơn nữa, nếu chỉ ham chơi, chúng gọi to thế , nó chắc chắn sẽ chạy về !”
Chu Thừa Ngọc , cũng bắt đầu hoảng:
“Không thể nào! Trời ơi, thể chứ? Mau thôi!”
Hai dám chần chừ, nhanh chóng đưa hai đứa trẻ về nhà, sợ rằng nếu xảy chuyện gì nữa, sẽ thể kiểm soát nổi.
Vừa qua cổng trong sân, Phương Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chân mềm nhũn, suýt nữa nổi.
Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ kéo suốt dọc đường, lúc đồng loạt bật , đòi tìm Thẩm Lạc Gia.
Tiểu Chu Kỷ chỉ tay lên núi:
“Tìm mợ! Đi tìm mợ!”
Phương Hoa còn tâm trạng dỗ hai đứa trẻ, vội vã gọi gác cổng:
“Mau gọi điện cho nhà Lý Thành Chương, báo rằng Lạc Gia mất tích !”
Người gác cổng lập tức gọi điện đến nhà họ Lý. Thương Thời Anh bắt máy, tin Thẩm Lạc Gia mất tích, liền hoảng hốt bỏ điện thoại xuống và chạy ngoài ngay.
Biên Tố Khê ở phía nhắc nhở:
“Chị chạy cũng vô ích, tiên báo cho hậu cần, bảo họ cử lên núi tìm thử xem con bé lạc ?”
Thương Thời Anh tái mặt vì sợ hãi:
“Phải , ! Chị cũng chẳng tác dụng gì, chị gọi điện ngay đây!”
Bộ phận hậu cần coi trọng chuyện , lập tức cử hơn mười nhân viên bảo vệ lên núi tìm kiếm. Để tránh phát sinh sự cố khác, họ yêu cầu Thương Thời Anh và ở nhà chờ tin tức.
Thương Thời Anh lo lắng đến mức qua yên:
“Sao thể yên chứ? Con bé gặp chuyện gì đây?”
Phương Hoa vô cùng hối hận:
“Lẽ lúc đó nên trông con bé vệ sinh mới đúng.”
Biên Tố Khê an ủi:
“Chị dâu, chuyện của chị. Lạc Gia là đứa trẻ phúc khí, chắc chắn sẽ .”
Thương Thời Anh gật đầu:
“, đúng! Chị đừng tự trách . Nếu Lạc Gia thực sự gặp kẻ , mà chị chạy theo, lỡ như cả hai đều gặp chuyện thì còn đáng sợ hơn. Hơn nữa, lúc đó chị còn trông Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ nữa.”
Biên Tố Khê cũng đồng tình:
“Phải, nếu như chị cũng gặp chuyện, chúng sẽ càng rối loạn hơn. Em tin rằng của hậu cần nhất định sẽ tìm thấy Lạc Gia.”
Thương Thời Anh do dự:
“Có nên gọi cho Tư Mân ? Bảo nó về một chuyến?”