Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 483.

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:57:01
Lượt xem: 1,077

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Hoa vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Nếu con bé thể là một cô gái bình thường thì bao, như ngoài sẽ kỳ thị nó.”

Khương Tri Tri khoác tay Phương Hoa: “Mẹ, chỉ cần Lạc Gia để tâm, cô hạnh phúc là , những chuyện khác đều quan trọng.”

Phương Hoa nghĩ ngợi gật đầu: “Cũng đúng. Còn tên Bành Quốc Khánh , sẽ tha cho ông . Con cứ việc của , để đối phó ông .”

Khương Tri Tri tưởng rằng Phương Hoa sẽ tìm Phương Quốc Chính, ngờ về đến nhà bà gọi điện cho Chu Thừa Chí .

Giữa đêm khuya, lúc đang ngủ say, cuộc gọi của Phương Hoa khiến Chu Thừa Chí giật b.ắ.n . Nghe thấy giọng bà sang sảng, ông mới yên tâm phần nào: “Sáng sớm mà bà gọi điện ?”

Phương Hoa quát: “Sáng sớm thì gọi điện ? Bình thường cần ông thì ông chẳng thèm về nhà, giờ cần đến ông thì chẳng thấy tăm . Ông đang ở thế? Mau về ngay!”

Chu Thừa Chí bất đắc dĩ đáp: “ đang ở tỉnh ngoài, hôm qua mới đến. Ở nhà chuyện gì xảy ?”

Phương Hoa lớn giọng: “Có! Chuyện lớn lắm! Có g.i.ế.c Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ!”

Chu Thừa Chí hoảng hốt đến mức suýt rơi điện thoại: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Dù đang tức giận, Phương Hoa vẫn còn lý trí, rằng tất cả đường dây liên lạc quân sự đều giám sát, nên thẳng: “Có bắt cóc Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ, nhưng bọn chúng bắt . Tô lo đây thể là một băng nhóm.”

Chu Thừa Chí tức giận đập bàn: “ sống nữa! Chúng coi trời bằng vung ! Đợi về!” Nói xong, ông tức tối cúp máy.

Khương Tri Tri thấy Phương Hoa cạnh điện thoại, nửa đêm gọi điện cho tất cả trong nhà, mở miệng suýt g.i.ế.c Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương.

Quan hệ giữa nhà họ Chu và nhà họ Phương luôn hòa thuận, chỉ cần một tay cũng đủ khiến Bành Quốc Khánh thể thoát .

, Phương Hoa vẫn hả giận. Cúp máy xong, bà nghiến răng: “Thật hận thể lột da rút gân ông !”

Khương Tri Tri thấy mắt Phương Hoa đầy tia máu, chịu nổi việc thức khuya, vội khuyên: “Mẹ, đừng tức giận nữa, lên lầu ngủ hai tiếng . Đợi tỉnh dậy, chúng sẽ bàn cách giải quyết.”

Phương Hoa hừ lạnh: “Dù cũng thể mềm lòng!”

Sau khi Phương Hoa lên lầu nghỉ ngơi, Khương Tri Tri chỉ chợp mắt một lát cũng dậy rửa mặt . Sáng nay và chiều nay cô đều khám bệnh, tiện xin nghỉ.

Buổi sáng bệnh nhân đông, đến mức cô cả thời gian uống nước. Đến giờ nghỉ trưa, khi cuối cùng cũng thể thở phào, cầm cốc nước lên định uống, thì Tô Lập Đình vội vã xông .

“Khương Tri Tri, Bành Quốc Khánh ép buộc! hại c.h.ế.t Kim Hoài Anh!”

Khương Tri Tri đặt mạnh cốc nước xuống, cố kìm nén cơn giận: “Bà hại c.h.ế.t thầy Kim , trong lòng bà rõ nhất. Nói với cũng vô ích, thời gian thì giải thích với cảnh sát .”

Tô Lập Đình liên tục lắc đầu: “ với cảnh sát ! Kim Khang con trai của Bành Quốc Khánh, nó chính là con trai ruột của Kim Hoài Anh!”

Khương Tri Tri lạnh: “Tô Lập Đình, đến nước mà bà nghĩ còn tin bà ? Trước đây kính trọng bà vì bà là vợ thầy Kim nên luôn đối xử tử tế. bây giờ, nếu pháp luật trừng phạt bà, sẽ ép bà đến mộ thầy Kim, quỳ xuống nhận tội!”

Hạt Dẻ Rang Đường

!”

Tô Lập Đình ngờ sự việc thành thế . Nếu , dù thế nào cô cũng sẽ đến Bắc Kinh, mà chỉ ở một thành phố nhỏ, yên bác sĩ bình thường, sống những ngày tháng giản dị.

Sống yên hơn ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-483.html.]

Giờ đây, bà Bành Quốc Khánh mê hoặc đến mức còn chủ kiến của . Lúc thì tin rằng lời ông lý, rằng bà lấy cuốn sổ tay để giữ cho Kim Khang. Lúc đưa Kim Khang về quê, sống một cuộc đời bình lặng.

Sau đó, Bành Quốc Khánh rằng Khương Tri Tri chiếm đoạt cuốn sổ ghi chép mà chịu đưa cho ông , còn khiến ông mất cả công việc.

Không hiểu , Tô Lập Đình một nữa mù quáng, tiếp tục dính líu với Bành Quốc Khánh.

Hôm qua, hai thậm chí còn ngủ với , còn một kẻ điên phát hiện!

Bây giờ, Khương Tri Tri còn dám uy h.i.ế.p bà !

Tô Lập Đình nghĩ đến cuộc sống rối ren hiện tại, trong lòng bắt đầu oán hận Khương Tri Tri: “Cô thì lắm, chẳng qua là chiếm đoạt cuốn sổ ghi chép của Kim Hoài Anh! Lấy quyền thế nhà cô để chèn ép khác, nếu thì cô bản lĩnh gì? Hơn nữa, ai giữa cô và Kim Hoài Anh quan hệ mờ ám gì mà ông đưa sổ ghi chép cho cô?”

“Bốp!!”

Chưa kịp hết câu, Khương Tri Tri vung tay tát bà một cái.

Chưa đợi Tô Lập Đình phản ứng, cô vung tay tát thêm một cái nữa.

Khương Tri Tri lắc lắc bàn tay tê rần, trừng mắt khuôn mặt sưng đỏ của Tô Lập Đình: “ tay từ lâu ! Bà còn dám thông đồng với Bành Quốc Khánh để bắt cóc con , bà cũng là mà, thể độc ác đến mức đó?”

Nói , cô tát thêm một cái nữa: “Cái tát , thầy Kim đánh bà! Ông chắt chiu từng đồng để nuôi bà trong những ngày tháng khó khăn, mà bà là một kẻ vong ân bội nghĩa!”

“Bốp!” Lại thêm một cái tát giáng xuống.

“Cái tát tự đánh cho , vì quá nhân từ với bà! Bà dám nhắm con , nếu bà dám động đến dù chỉ một sợi tóc của bọn trẻ, sẽ dùng d.a.o mổ cắt đứt gân tay bà!”

Tô Lập Đình ôm lấy gương mặt bỏng rát, mắt như ánh nhấp nháy.

đến đây để cầu xin Khương Tri Tri, cuối cùng thành thế ? Bà sợ Khương Tri Tri sẽ đánh tiếp, vội ôm mặt chạy .

Khương Tri Tri tất nhiên để yên. Bành Quốc Khánh tội, thì Tô Lập Đình thể vô tội ?

Cô lập tức gọi điện báo cảnh sát, tố cáo Tô Lập Đình tội g.i.ế.c Kim Hoài Anh, còn âm mưu bắt cóc và g.i.ế.c hại Thương Thương với Tiểu Chu Kỷ.

Có vẻ như Bành Quốc Khánh vẫn khai Tô Lập Đình.

Không lâu , Tô Lập Đình bắt . Lúc mới thật sự hối hận, tìm đến Khương Tri Tri, mà nên lập tức dẫn Kim Khang rời khỏi Bắc Kinh. Dù bộ, chỉ cần xa thật xa, cả đời , cũng còn hơn bắt thế .

Vụ án thể kết thúc ngay, nhưng chẳng mấy chốc, ngày kết hôn của Lý Tư Mân và Thẩm Lạc Gia cũng đến gần.

Ngày đám cưới, Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh mất công thuyết phục cả buổi mới đưa Thẩm Lạc Gia về nhà cùng họ.

Thẩm Lạc Gia vẫn hiểu, liên tục hỏi Tống Vãn Anh: “Tại khi kết hôn, chú rể và cô dâu gặp ?”

Tống Vãn Anh mỉm : “Nếu con sống bên Tư Mân cả đời, thì tối nay thể gặp , nếu hôn nhân sẽ suôn sẻ, may mắn.”

Thẩm Lạc Gia ngây ngô nhưng mê tín, lập tức gật đầu: “Được! Không gặp! Tối nay gặp!”

Khương Chấn Hoa do dự suốt cả quãng đường, đến khi về nhà, nhân lúc Thẩm Lạc Gia còn đang tò mò ngắm khắp nơi, ông mới nhỏ giọng hỏi Tống Vãn Anh: “Có nên với Lạc Gia về chuyện đêm tân hôn ?”

Tống Vãn Anh nghĩ đến bộ dạng vô tư, năng kiêng kỵ của Thẩm Lạc Gia, cũng thấy khó xử: “Nói thế nào bây giờ?”

Loading...