Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 493.
Cập nhật lúc: 2025-05-11 03:19:30
Lượt xem: 1,109
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tây Dã sững một chút, Thương Thương vẫn đang : “Bố ơi, con về nhà…”
Biên Tố Khê nhận lấy điện thoại, chút bất lực: “Ban ngày chơi vui vẻ lắm, nhưng tối đến giờ ngủ chịu, cứ đòi với bà nội. Hai đứa đừng ngủ vội, bố sẽ đưa bọn trẻ về ngay.”
Khương Tri Tri cũng quần áo bước ngoài, âm thanh điện thoại khá lớn, cô cũng thấy .
Chờ Chu Tây Dã cúp máy, bật : “Hai nhóc con đúng là tiểu quỷ, lúc thì vui vẻ, đến lúc ngủ quậy phá.”
Hai cũng về phòng nữa, mà ở phòng khách đợi hai đứa trẻ.
Phương Hoa thấy động tĩnh, khoác áo xuống lầu: “Có chuyện gì thế?”
Khương Tri Tri đáp: “Thương Thương với Tiểu Chu Kỷ quậy đòi về nhà.”
Phương Hoa vui vẻ hẳn lên: “Bọn trẻ con cũng nhớ nhà nữa đấy! Vừa nãy cũng ngủ , bọn nhỏ ở nhà, cứ cảm thấy trống vắng.”
Bà cũng vui vẻ xuống phòng khách, chờ Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ trở về.
Nửa tiếng , Thương Thời Nghị và Biên Tố Khê ôm hai đứa trẻ mắt đẫm lệ .
Thương Thương lập tức nhào lòng Chu Tây Dã, Tiểu Chu Kỷ cũng bổ nhào lòng Phương Hoa, dụi mắt, cố gắng chống cơn buồn ngủ.
Biên Tố Khê dở dở : “Hai nhóc con , ban ngày còn thỏa, tối nay Thương Thương ngủ với , Tiểu Chu Kỷ ngủ với ông ngoại. Kết quả xuống chịu, đòi về.”
Thương Thương hết để bố ôm đòi ôm.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đây cũng là đầu tiên Thương Thời Nghị gặp Chu Tây Dã khi trở về nước. Nghĩ chuyện đây, lúc phận rõ, Chu Tây Dã còn tìm ông để “mách lẻo”. Xem cũng kiểu kiệm lời như lời đồn đại.
Chờ Khương Tri Tri và Phương Hoa bế hai đứa nhỏ lên lầu ngủ, Thương Thời Nghị mới hỏi Chu Tây Dã: “Bây giờ con , nhưng để tiến xa hơn thì dễ. Có từng nghĩ đến việc thử thách bản thêm nữa ?”
Chu Tây Dã lắc đầu: “Tạm thời con ý định.”
Thương Thời Nghị gật đầu: “Ở tổng tham mưu Bắc Kinh, nhân tài đông đúc, con xuất từ lính, cạnh tranh khốc liệt. Nếu cơ hội điều động ngoài rèn luyện thêm hai năm , tình thế sẽ khác hẳn.”
Biên Tố Khê vội vàng ngăn : “Được , Tây Dã và Tri Tri với bọn nhỏ mới đoàn tụ dễ gì, đừng mà đưa đề nghị linh tinh. Lỡ Tây Dã điều , thì chỉ còn Tri Tri một ở nhà thôi.”
Thương Thời Nghị cho là vấn đề: “Tri Tri thể đưa hai đứa nhỏ theo cùng, bây giờ cấp bậc của Tây Dã đủ điều kiện .”
Ông Biên Tố Khê, mỉm : “Phải chút tham vọng, mới thể trở thành chỗ dựa cho Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ.”
Chu Tây Dã phản bác: “Con sẽ suy nghĩ về chuyện .”
Thương Thời Nghị : “Không gì, chỉ là trò chuyện bình thường thôi. Giờ con cái , cần nghĩ xa hơn một chút. Thôi, cũng muộn , nghỉ sớm .”
Chu Tây Dã tiễn họ xe.
Biên Tố Khê vẫn nhịn mà trách Thương Thời Nghị: “Anh đấy, Tây Dã về , cả nhà mới đoàn tụ, đừng đưa những đề xuất lung tung nữa.”
Thương Thời Nghị , vẫy tay với Chu Tây Dã đang ngoài xe. Đợi xe lăn bánh, ông mới :
“Em , em chỉ lợi ích mắt thôi. Muốn bọn trẻ dễ dàng hơn, Tây Dã lên cao hơn.”
“Đừng chỉ đoàn tụ hiện tại. Sau , khi và lão Chu lui về, nếu ai kế thừa, đến lúc Tiểu Chu Kỷ lớn lên, những tài nguyên thể sử dụng cũng sẽ ít .”
“Hành Châu kinh doanh, ủng hộ. nếu trong nhà ai theo chính trị, thì con đường cũng sẽ khó xa. Nhà chúng con cái ít, đến đời Tiểu Chu Kỷ, trẻ con còn ít hơn, khó mà hỗ trợ lẫn .”
Biên Tố Khê suy nghĩ một chút: “Không vẫn còn nhà chị ?”
Thương Thời Nghị chỉ , đáp. Dù cũng xa một thế hệ, đến đời Tiểu Chu Kỷ, mối quan hệ sẽ càng xa hơn.
Trước thềm Tết Nguyên Đán, Khương Tri Tri rút khỏi bệnh viện và thẳng đến phòng thí nghiệm của trường y.
Vậy nên, Tết năm nay sẽ khá nhàn nhã.
Chu Tây Dã cũng nghỉ phép ở nhà dịp Tết. Ban ngày, việc gì , dẫn hai đứa nhỏ sân trượt tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-493.html.]
Anh đóng một chiếc xe trượt tuyết bằng ván gỗ, đó lót một tấm đệm dày. Thương Thương phía , Tiểu Chu Kỷ phía , ôm eo chị gái.
Chu Tây Dã kéo hai nhóc con chạy vòng quanh sân.
Mặt hồ trong sân cũng đóng một lớp băng dày, kéo bọn trẻ đó chơi.
Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ha ha thích thú, miệng há to vì vui sướng.
Trần Lệ Mẫn tình cờ ngang qua, thấy cảnh , trong lòng dấy lên sự ghen tị.
Chỉ là, cơ thể bà ngày càng yếu, đến cả sức để tức giận cũng .
Bà gọi điện cho Tống Mạn, nhưng Tống Mạn thẳng thừng gần đây tòa soạn bận, thời gian. Nếu thấy khỏe thì tự bệnh viện.
Bà gọi cho Tống Đông, nhưng Tống Đông cũng bảo đang bận. Nếu khỏe thì nhờ giúp việc đưa bệnh viện, chờ xong việc tính.
Bà thở dài, nuôi hai đứa con ích gì chứ?
Lúc cần, chẳng ai ở bên.
Ngược , Phương Hoa chỉ một đứa con trai, nhưng ngày nào cũng rộn ràng, quan hệ với trong đại viện càng ngày càng , khiến bà ngưỡng mộ ghen tị.
Bà từ xa một lúc, lắng tiếng giòn tan của lũ trẻ, trong lòng chua xót .
lúc , bà bắt gặp Thẩm Lạc Gia từ đài phát thanh trở về.
Gần đây, giờ cơm trưa, đều thể thấy giọng hát của Thẩm Lạc Gia loa phát thanh.
Người trong đại viện thích giọng hát của cô , còn gọi cô là “chim sơn ca nhỏ của đại viện”.
Không do bà nghĩ nhiều , nhưng dạo Thẩm Lạc Gia, dường như còn ngốc nghếch như .
Đi đường thỉnh thoảng vẫn tung tăng nhảy nhót, nhưng cả toát lên vẻ linh hoạt, nhanh nhẹn.
Thẩm Lạc Gia chỉ liếc bà một cái, đó vui vẻ chạy về phía Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ.
Từ xa, cô lớn tiếng gọi: “Thương Thương, Tiểu Chu Kỷ, mợ đến đây!”
Trần Lệ Mẫn theo mấy , lặng lẽ rời , trong lòng đầy chua xót.
Buổi sáng, Khương Tri Tri đến phòng thí nghiệm, khi về đến nhà thì thấy Thẩm Lạc Gia đang kéo hai đứa nhỏ chạy mặt hồ đóng băng, Chu Tây Dã bên cạnh quan sát.
Tóc thắt b.í.m của Thẩm Lạc Gia bay lên theo từng bước chân chạy nhanh, tuyết chân hất tung thành những hạt bụi trắng xóa.
Tiểu Chu Kỷ nheo mắt, toe toét, hớn hở hét lên: “Mợ, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa !”
Khương Tri Tri bật bước tới: “Lạc Gia chạy thế , sắp bay lên luôn .”
Chu Tây Dã cũng : “Cô thực sự thích Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương. Mỗi ngoài đều mang đồ ăn vặt về cho chúng.”
Khương Tri Tri Thẩm Lạc Gia vui vẻ rạng rỡ, : “Gần đây cô lên nhiều, chứng tỏ phương pháp châm cứu trong sổ tay của thầy Kim là hiệu quả.”
Chu Tây Dã cũng cảm nhận sự đổi lớn ở Thẩm Lạc Gia.
Cô vẫn vô tư hồn nhiên, nhưng giờ chăm sóc Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ hơn.
Cô sẽ giúp bọn trẻ lau mồ hôi, khi ăn cũng để ý để chúng rơi thức ăn lên quần áo.
Ngay cả cách chuyện cũng trầm hơn một chút, nhưng tính cách vẫn thẳng thắn bộc trực, khiến ai trong đại viện dám chọc cô.
Khương Tri Tri khoanh tay, Thẩm Lạc Gia và hai đứa nhỏ, chút tự hào: “Y học cổ truyền Trung Hoa thực sự lợi hại. Nếu thể kết hợp với y học phương Tây, chắc chắn sẽ phát huy tác dụng lớn hơn.”
“Dạo em đang sắp xếp những ghi chép của thầy Kim. Em hy vọng thể để nhiều sinh viên y khoa đến chúng.”
Vừa dứt lời, liền thấy Thẩm Lạc Gia, đang chạy vui vẻ, bỗng trượt ngã mặt băng, còn lăn một vòng.
Chiếc xe trượt tuyết chở hai đứa nhỏ cũng mất kiểm soát, lao thẳng về phía Thẩm Lạc Gia…